Cái chết của người đàn ông đó hiển nhiên là đã thành công, sau khi đã
qua đời có thể dành lấy một chỗ trong lòng Mịch Nhi, được cô cất kỹ mang
theo trên người --
"Không phải vậy, thật sự không phải như anh tưởng tượng đâu! Anh Tiểu
Bạch, anh -- anh bình tĩnh một chút!" Mịch Nhi nhìn Liên Tĩnh Bạch đã gần
như sắp sụp đổ, trong lòng không thể nhịn được, bộ dạng anh vừa khổ sở
vừa hốt hoảng, cô luôn luôn tự tin anh Tiểu Bạch uy phong tài năng tuyệt
sắc, tuyệt đối không có vẻ mặt như vậy. . . . . .
Nhưng anh lại thật sự lộ ra vẻ mặt yếu ớt đả kích như thế, chỉ là bởi vì cô
giấu giếm, anh lại cảm thấy hỗn loạn--
Cô biết bây giờ anh hiểu lầm, cũng biết hiểu lầm này sẽ khiến anh nghĩ ra
nhiều nguyên nhân, để cho anh chịu đựng bao nhiêu hành hạ. Nhưng cái
hiểu lầm này cô không có được dũng khí giải thích, chân tướng của sự thật
ấy sao mà tàn nhẫn lại bi thương như vậy, nó đã trở thành vết thương lòng
của cô, đến bây giờ cũng không có dũng khí đào bới nó ra đối diện --
Mịch Nhi cắn môi dưới đến trắng bệch, móng tay cô bấm thật sâu vào
lòng bàn tay, khiến cho thần kinh cô cảm thấy đau không chịu được, nhưng
thân thể cô đau đớn, có lẽ không có cách nào cam thấy trong lòng rối loạn
hơn Liên Tĩnh Bạch.
Cô vẫn muốn giấu giếm ư, chỉ là bởi vì bản thân yếu ớt cùng nhút nhát,
chỉ là bởi vì cô không nói ra sự thật của vết thương lòng, sẽ lại khiến người
yêu tiếp tục hiểu lầm, để cho anh nhận lấy khổ sở như thế sao?
Tình cảm, là không thể dễ dàng tha thứ hiểu lầm, bất kỳ một lời giải thích
không rõ ràng, cũng có thể tạo thành rạn nứt tình yêu, hiểu lầm là sát thủ
lâu dài, tàn sát hại vô số tình cảm con người.
Cô đã từng cùng anh hứa hẹn, có thể cãi vả có thể tức giận, nhưng tuyệt
đối không muốn bởi vì mọic loại lý do mà để đối phương hiểu lầm, cho dù