Anh nói có lý do trở về sớm, nhất định là vì Triển thị xảy ra vấn đề phải
là anh mới có thể xử lý, sau khi trở về, anh lại muốn bắt đầu làm việc không
dừng lại, tuyệt đối không thể giống như ngày trước nữa, luôn làm bạn với
cô.
Mịch Nhi vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, tận lực thuyết phục mình
không cần giở tính khí trẻ con, muốn cố gắng hết sức thông cảm cho anh
Tiểu Bạch.
Đúng vậy, thân là CEO công ty cao cấp thế giới, làm sao anh có thể tùy
hứng nói nghỉ phép liền nghỉ phép nói du lịch liền du lịch đây? Chú Triển
cũng không phải đã để xuống trách nhiệm công ty đi du lịch vòng quanh thế
giới với dì Liên, anh Tiểu Bạch trên người gánh vác trách nhiệm của mấy
vạn nhân viên, lần này anh có thể tranh thủ thời gian theo cô lâu như thế,
cùng cô trải qua kỳ nghỉ vui vẻ như thế, cô nên cảm thấy hài lòng rồi.
"Được rồi, về nhà cũng tốt!" Tìm nhi rốt cuộc lại lần nữa nở nụ cười, cô
nhìn thời gian, hỏi Liên Tĩnh Bạch, " Bây giờ ở Trung Quốc mới hai giờ
chiều, anh sẽ không lập tức phải đến công ty chứ? Nếu không vội, vẫn là ăn
trước một bữa cơm trưa thật ngon đi, thức ăn trên máy bay nhất định không
hợp khẩu vị của anh, ăn xong rồi anh ngủ tiếp dưỡng đủ tinh thần sẽ cảm
thấy tốt hơn, đến mai lại bắt đầu công việc được không?"
"Hôm nay anh đương nhiên sẽ không đến công ty, em không cần lo lắng
cho anh." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói, "Về nhà dĩ nhiên phải ăn thật
ngon trước, chẳng qua là anh ngủ thật lâu trên máy bay, không nhất định
phải điều chỉnh chênh lệch thời gian. Buổi chiều anh có vài thứ muốn đưa
em đi xem, em còn có tinh thần kiên trì một buổi chiều sao?"
"Em ngủ trên máy bay còn lâu hơn anh, để em ngủ nữa tuyệt đối không
ngủ được, đi với anh xem cái gì cũng có thể. . . . . ." Mịch Nhi lắc đầu, tò
mò hỏi, "Nhưng mà anh lại có sắp xếp gì, muốn đưa em đi xem cái gì hả?