Cũng về đến nhà rồi, thế nhưng anh lại cho em hồi hộp? Anh sẽ không định
bây giờ hoàn toàn không cho em biết chứ?"
"Về đến nhà, tự nhiên sẽ thấy được." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng cào chóp
mũi Mịch Nhi, "Bảo đảm sẽ không để em thất vọng, mời kiên nhẫn chờ đợi
đi."
"Anh thật sự nên đi viết tiểu thuyết, thật là điểm đáng ngờ khắp nơi làm
người khác khó chịu vì thèm. . . . . ." Mịch Nhi hơi bĩu môi nói móc, "
Chẳng lẽ anh đối với tất cả nhân viên cũng như vậy sao, cho tới bây giờ
cũng không nói thẳng, thích để người khác đoán? ! Nham hiểm quỷ quyệt
phúc hắc gian xảo!"
"Vấn đề này em có thể đi hỏi nhân viên của anh, anh chỉ biết là ——"
Liên Tĩnh Bạch cúi đầu mổ một cái trên môi Mịch Nhi, "Anh tuyệt đối chỉ
dịu dàng sủng nịch như thế với em, những người khác nghĩ cũng đừng
nghĩ!"
Đang nói, môi anh nóng bỏng vững vàng che kín cánh môi cô, tình cảm
nồng nhiệt làm bậy lưỡi khéo léo thăm dò vào bên trong môi cô, dâng lên
một ngọn lửa nhiệt tình kịch liệt bốn phía.
"Ô ô. . . . . ." Mịch Nhi vùng vẫy phản kháng, "Anh lại. . . . . . Chuyển. . .
. . . Nói sang chuyện khác, a ô ——"
Cô mở miệng phun ra lời nói khiến đầu lưỡi anh đưa vào nhanh chóng
hơn, cuối cùng cô cũng không thể không thuận theo nhịp tiến của anh đắm
chìm trong nụ hôn nồng nhiệt kích tình, cùng anh múa sáng tác ra một cảnh
hôn thân mật.
Lộ trình về nhà của hai người chỉ có hôn, nhịp tim hồi phục và tâm trạng
bình tĩnh lại sau nụ hôn thắm thiết, xe thể thao chạy đến cửa lớn khí thế hào
hùng của nhà họ Triển, bọn họ rốt cuộc lại về nhà.