"Mịch Nhi!" Liên Tĩnh Bạch cuống quít dừng bước, anh nóng nảy
nghiêng đầu nhìn sang, vội vàng kêu lên, "Làm sao vậy, đụng phải ngón
chân sao? Bây giờ em bị thương, có tức giận cũng đừng lộn xộn!"
"Oa... Hu, thật đáng ghét. . . . . ." Mịch Nhi không ngừng dùng mặt cọ lên
cổ áo của Liên Tĩnh Bạch, tức giận la ầm lên, "Đều là lỗi của anh, là anh để
cho em tức giận, oa hu, đau quá. . . . . ."
"Ngoan, chút nữa là tốt thôi, lập tức sẽ không đau nữa." Liên Tĩnh Bạch
giống như dỗ trẻ con không ngừng an ủi Mịch Nhi trên lưng, lẳng lặng chờ
đợi cảm giác đau đớn của cô biến mất, an ủi Mịch Nhi từ từ bình tĩnh lại.
Cuối cùng không còn nghe thấy Mịch Nhi kêu rên, cũng không nỡ cố ý
chọc giận cô bị đau, Liên Tĩnh Bạch mới khe khẽ hỏi: " Bây giờ em sao rồi?
Anh nghĩ, nhất định chân em không còn đau như vậy nữa, anh hỏi này,
họng của em có sao không, làm bộ kêu lâu như vậy, có thấy mệt mỏi hay
không?"
Ý đồ của Mịch Nhi bỗng chốc bị anh phát hiện, cô tức thời đỏ mặt tới
mang tai, xác thực, chân chỉ đau nhức hơn 10 giây, sau đó tiếng kêu rên của
cô đều cố làm trò muốn để anh thấy áy náy. Cô kêu tận hai phút thì mới
dừng lại, thật sự bởi vì cuống họng cứ cố làm bộ gào thét, có chút không
thoải mái. . . . . .
"Hừ!" Cô lại không phục hừ một tiếng, Mịch Nhi nhìn Liên Tĩnh Bạch
gần ngay trước mắt, để hai cánh tay hả giận, cô vòng hai tay siết chặt cổ
anh, "Họng của em mệt mỏi, nhưng tay của em vẫn còn khỏe mạnh!"
"Khụ khụ --" Liên Tĩnh Bạch nhất thời không chống đỡ được, cổ họng
yếu ớt bị kìm chặt, bước chân anh cũng có chút lảo đảo, vội vàng kêu lên: "
Mịch Nhi, đừng náo loạn, cẩn thận anh không thở được, cõng em cùng nhau
lăn xuống từ trên cầu thang đó --"