"Nhưng uy lực của các cô ta cộng lại, có lẽ cũng không sánh nổi một
người thích em! Ví dụ như. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch vững vàng xuống mấy
cấp bậc thang đá sau cùng, cuối cùng bước lên con đường bằng, đầu lưỡi
của anh khẽ nhúc nhích, phun ra một cái tên, "Ví dụ như tên Alex kia, hắn
không phải cách xa nghìn trùng đuổi theo em đuổi tới nơi này, đến chết
cũng không đổi với em sao!"
"A!" Mịch Nhi cực kỳ sợ hãi, kinh ngạc kinh hô lên.
Anh. . . . . . Anh làm sao biết chuyện Alex!
Cô cũng không nói với bất kỳ ai cô gặp được Alex ở bệnh viện Mộ Ái,
vậy rốt cuộc làm thế nào mà anh biết Alex đuổi theo. . . . . .
"Thế nào, em không ngờ anh nói đến người này sao?" Liên Tĩnh Bạch
nhẹ nhàng nhíu mày, tiếc nuối nói, "Ai, tay anh bây giờ có tài liệu tại sao
hắn phải tới Mộ Ái, xem ra cũng không thể nói tiếp rồi! Anh nghĩ là em sẽ
rất muốn biết, nếu như vậy, anh cũng liền không nói!"
"Anh biết tại sao anh ta tới Mộ Ái!" Mịch Nhi lại giật mình một trận,
mãnh liệt tìm tòi khiến cô hỏi ngay, "Anh mau nói cho em biết, anh ta tới
làm gì. Khi nào thì đi? !"
"Nhưng không phải anh không muốn nghe tên của anh ta sao, hay là
đừng nói có được không?"
"Anh Tiểu Bạch!" Hứng thú Mịch Nhi đã bị treo đến cao nhất, cô nắm lỗ
tai Liên Tĩnh Bạch, cả nửa người đều ở trên lưng anh cọ xát, "Anh không
cần chọc em, anh đã biết anh ta tới, thì nhất định biết tại sao em không
muốn nói đến anh ta, anh không cần tức giận. . . . . . Anh ta tới Mộc Ái làm
gì rất quan trọng với em, anh mau nói cho em biết chuyện anh biết đi!"
Cô gạt Liên Tĩnh Bạch chuyện Alex, nhưng cũng vì sợ anh ăn giấm lung
tung sẽ tức giận, cô không hy vọng hai người bởi vì một người ngoài liền