cơ bắp anh, nghịch ngợm hút da anh vào trong miệng mút, khiến anh cảm
thấy toàn thân rối loạn, chân gần như nhũn ra!
Cho dù động tác của cô cũng chẳng có bao nhiêu kỹ thuật, cho dù không
có quyến rũ động lòng, nhưng tản ra nồng nặc ý vị, cho dù Mịch Nhi có
chút vụng về thoải mái nằm tựa vai anh liên tục liếm láp, thì so với bất kì
thuốc kích thích nào còn có hiệu quả hơn, đã điều động ngọn lửa kích động
toàn thân anh!
Mịch Nhi lại hoàn toàn không có phát hiện thân thể của Liên Tĩnh Bạch
khác thường, chỉ vẫn chơi vui vẻ, cô đang cố gắng nhớ tới trí nhớ xa xôi,
đang thử tìm ra dấu vết năm đó mình cắn đầu vai, vì mười mấy năm trước
cô cắn chảy máu da thịt, bây giờ muốn tìm lại.
Cô vừa hôn vừa mút, cuối cùng chọn được chỗ cơ bắp cảm thấy rất
giống, cô dừng đốt lửa khắp nơi, chuyên chú nhắm vào một chỗ, công kích
xuống.
Hút lấy tầng da mẫn cảm vào khoang miệng, giống như mút đồ ăn ngon
nhất, dịu dàng lại cố chấp giữ nó trong miệng, hàm răng nhỏ hẹp khẽ cắn,
đầu lưỡi đùa giỡn chơi đùa, phát ra một trận ai muội. Cùng tiếng nước kêu .
. . . . .
"Ực. . . . . ." Cổ họng Liên Tĩnh Bạch tràn ra tiếng nỉ non khêu gợi, anh bị
môi lưỡi Mịch Nhi làm cho sắp điên rồi, rốt cuộc cô còn nhớ hay không,
bây giờ anh chỉ muốn cõng cô về nhà trị thương, tại sao có thể kích thích
trêu đùa anh như vậy!
Anh đột nhiên cảm thấy người mình đang cõng chính là yêu tinh hút máu,
cô đang dùng các loại tư thái mê người trêu đùa cần cổ anh, dùng các loại
kỹ năng mê người che giấu bản năng hút máu, cô đang ép anh khuất phục,
dụ dỗ anh rơi vào vực sâu dục vọng!