Anh nhẹ nhàng đổi tư thế cho Mịch Nhi, cũng tăng nhanh bước chân:
"Chúng ta, nhanh trở về đi thôi."
"Được!" Trên mặt Mịch Nhi xuất hiện nụ cười, cô hoàn toàn không có
cảm thấy đốt lửa tý nào, chỉ là muốn ôm chặt cổ Liên Tĩnh Bạch, khẽ cười
nói, "Xông lên, về nhà nào!"
Trên đường về nhà, Liên Tĩnh Bạch cõng Mịch Nhi đi nhanh lại yên ổn,
không tiếp tục xảy ra chuyện gì kích thích ngoài ý muốn, cuối cùng, bọn họ
cùng nhau trở lại nhà chính.
Lúc này, tiệc tối hoàn toàn kết thúc, tất cả các tân khách đều đã rời khỏi
nhà họ Triển, những người làm đều đang dọn dẹp đại sảnh yến tiệc, khi
Liên Tĩnh Bạch cõng Mịch Nhi đi tới, quản gia ở cửa nhất thời hoảng sợ.
Ánh mắt nhìn thấy vết thương trên chân Mịch Nhi, không ngừng lo lắng
hỏi thăm cô thế nào, có muốn mời bác sĩ hay không, thận trọng nghĩ đến
chủ nhân của mình cùng tiên sinh phu nhân nhà họ Mục vẫn luôn lo lắng
hai nhân vật chính bỗng nhiên mất tích trong bữa tiệc, liền xin phép Liên
Tĩnh Bạch đi thông báo bọn họ, còn có rất nhiều người hốt hoảng bắt đầu đi
kiếm băng ca, đi tìm người sắp xếp chuẩn bị hòm thuốc. . . . . .
"Mọi người quản gia chú dì, tôi không sao, mọi người đừng nóng vội!"
Mịch Nhi vội vàng ngăn mọi hành động quan tâm của mọi người lại, không
ngừng giải thích, "Chân tôi chỉ là vết thương nhỏ, tự tôi trở về xử lý đơn
giản là được, cứ tin ý thuật của tôi, không cần mời bác sĩ tới đâu! Cha mẹ
và chú Triển dì Liên đã bận rộn cả đêm, chút vết thương nhỏ này hoàn toàn
không đáng nhắc tới, cũng không cần quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, khiến bọn
họ lo lắng! Bây giờ mọi người tiếp tục dọn dẹp đại sảnh là được rồi, anh
Tiểu Bạch sẽ cõng tôi trở về phòng, tôi sẽ tự trị thương, cứ như vậy, gặp lại
sau. . . . . ."