Không bị ánh mắt mong chờ của anh nhìn thẳng, không có đôi mắt khác
nhìn chăm chú, Mịch Nhi cảm thấy lần này nhất định không có vấn đề, cô
có thể, nhất định có thể!
Cô nhẹ nhàng di chuyển đến ** của Liên Tĩnh Bạch, mắt nhắm khoanh
tay, đưa tay cởi quần ngủ của anh xuống, tiếp theo, bàn tay mềm mại của cô
lại lột tầng ** hơi mỏng kia xuống, lửa nóng cực đại giống như đạn bay vọt
ra, đột nhiên nảy lên, nó dữ tợn khoe ra uy thế và sức mạnh, hiện ra trước
mặt cô.
Mịch Nhi vừa thấy bộ phận uy vũ lãi mảnh khảnh này ở khoảng cách
gần, vừa không khỏi vui mừng trong lòng, cũng may cô tắt đèn đối mặt với
nó ở gần như vậy hoàn toàn tối om, nếu không, cô nhất định sẽ vừa thấy
được cự vật chân thật to lớn này, liền bị dọa mất hết dũng khí đi. . . . . .
Mịch Nhi cắn môi dưới, trong lòng không ngừng tự thuyết phục mình,
cuối cùng cô chậm rãi vươn tay về phía trước.
Bàn tay hơi lạnh như băng nhẹ sờ lên thứ nóng rực đó, hai tay theo hình
ảnh trong ký ức khép lại nhốt chặt nó, năm ngón tay thoáng dùng lực, thử
chuyển động lên xuống ở mặt ngoài nóng bỏng kích động của nó.
Ngay lúc tay Mịch Nhi chạm được phần thân trong phút chốc, Liên Tĩnh
Bạch bỗng mở to đôi mắt, cơ thể của anh như con cá mới vừa vớt lên bờ,
chợt nảy lên ngồi dậy. Cổ họng của anh tràn ra rên rỉ khó nhịn: "Uh ô ——"
Anh hoàn toàn không tin được cảm nhận thân thể truyền tới!
Toàn thân anh nóng rực, vậy mà hiện tại đang hưởng thụ đối đãi thoải
mái nhất, Mịch Nhi —— cô thế nhưng chịu tự thân động thủ phục vụ anh!
Đây là tiến triển anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, là sự ướt át anh nằm
mơ cũng không tưởng tượng được, loại kích thích này như đầm rồng hang
hổ, thật sự là quá khổng lồ quá kinh người rồi!