Vừa rồi cho dù Mịch Nhi cởi quần của anh, anh còn tưởng rằng nhất định
là cô lại phát minh ra thuốc gì đó, có thể dùng thuốc để anh tỉnh táo lại.
Nhưng ai biết, lần này suy đoán của anh thế nhưng cách xa vạn dặm với sự
thật, sự thật hoàn toàn làm phá hủy huyết mạch của anh!
Đôi tay mảnh khảnh trắng noãn của cô, hiện tại đang vuốt ve nóng bỏng
của anh, luật động quanh nó!
Mặc dù tối đen anh hoàn toàn không thấy rõ cụ thể động tác của Mịch
Nhi, nhưng chỉ cần tưởng tượng, chỉ ở não suy nghĩ cảnh tượng đó, cũng
khiến anh suýt nữa máu mũi phun trào rồi.
"Mịch Nhi —— em. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch khàn khàn đứt quãng nỉ non,
ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
Anh chỉ cảm thấy máu toàn thân tuôn xuống phía dưới, máu của anh theo
động tác của đôi tay nhỏ của Mịch Nhi mà nhảy lên, toàn thân anh từng tế
bào tất cả đều kêu gào sung sướng, anh nghĩ muốn nhiều hơn, còn muốn
Mịch Nhi làm nhiều hơn!
"Anh. . . . . . Anh không cần lên tiếng. . . . . ." Mặt của Mịch Nhi lại càng
đỏ lên, cô dừng động tác ở tay lại, cắn môi dưới ra lệnh cho anh, "Không
phải nói anh không được nhúc nhích không được nói chuyện sao, nhanh lên
một chút nằm xuống, một chữ cũng không cho nói. . . . . ."
Cô rất sợ Liên Tĩnh Bạch nói ra một chữ, sợ anh thấy bất kỳ động tác của
cô, đây là lần đầu tiên cô nếm thử chuyện này, cô không tự tin có thể làm
tốt, chỉ có đêm tối lờ mờ tại như vậy, ở trong không gian hoàn toàn yên
tĩnh, cô mới dám tiếp tục làm, mới có thể không ngượng ngùng vùi đầu
không dám gặp người.
Liên Tĩnh Bạch ngập ngừng hai tiếng, lý trí còn muốn nói gì đó, nói thí
dụ như bảo Mịch Nhi không cần miễn cưỡng chính mình làm được loại