là các tổng giám đốc từng được Mịch Nhi chữa trị thành công, những viện
trưởng chủ nhiệm bác sĩ y tá khác đều chỉ coi như là nhân viên của cô, cũng
sẽ không đem đến quá nhiều áp lực.
Đối với Mịch Nhi mà nói, tối nay là một party thoải mái thả lỏng hơn mà
thôi.
Nơi này hoàn toàn không có ánh mắt soi mói của các khách mời trong
bữa tiệc đính hôn, Mịch Nhi đối đáp sẽ thuận buồm xuôi gió hơn, cho dù
Liên Tĩnh Bạch bị mấy vị lão đại thương giới kéo đi xã giao, tự cô bưng ly
rượu cũng có thể tiếp cận nói vài câu với người khác, nếu như đã từng là
bệnh nhân của mình, cô liền nói về để tài hẹn tái khám, mà nếu như là bác
sĩ của Mộc Ái, dĩ nhiên chính là tham thảo nâng cao phương diện y học.
Đàm luận đến y thuật, Mịch Nhi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá
nhanh, cô bị Liên Tĩnh Bạch xã giao xong trở về kéo khỏi vòng tham thảo y
học, cô thậm chí có chút oán giận anh tại sao không rời đi lâu một chút nữa.
"Anh Tiểu Bạch, anh mang em đi đâu ——" Mịch Nhi vừa bị Liên Tĩn
Bạch kéo đi, còn vừa quay đầu lại lưu luyến nhìn vòng bác sĩ còn sững sờ
tại chỗ.
Nhìn gương mặt của bọn họ, Mịch Nhi không khỏi cảm khái, bệnh viện
Mộc Ái quả nhiên ngọa hổ tàng long (nhân tài có nhiều nhưng không lộ
diện mà ẩn dật trong dân gian), cho dù các bác sĩ trẻ tuổi cũng đều có chỗ
độc đáo, thật sự là đáng để cô học tập trao đổi một phen!
Liền Tĩnh Bạch vẫn đem Mịch Nhi bị kéo đến vườn hoa nhỏ yên tĩnh bên
ngoài hội trường, mới dừng lại, anh nhẹ nhàng gõ trán cô, trách cứ nói:
"Anh chỉ hơn 10 phút không có ở đây, em sẽ ở đó trêu hoa ghẹo nguyệt! Em
không nhìn thấy ánh mắt những bác sĩ nam kia nhìn em si mê ư, em không
sợ lại trêu chọc thêm một Alex nữa ư!"