"Đau. . . . . ." Mịch Nhi xoa xoa trán, bĩu môi phản bác, "Bọn em rõ ràng
là đang tiến hành nghiêm túc thảo luận y học, anh nhìn thấy em trêu chọc
đàn ông chỗ nào. . . . . . Bụng dạ hẹp hòi, anh không cần ảo tưởng quá có
được không! Nhất định là lòng mình nghĩ gì, anh liền thấy cái đó, hoàn toàn
không có chứng cớ!"
"Ngu ngốc! Ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ đương nhiên anh hiểu, bọn họ
tuyệt đối là ham muốn em!" Liên Tĩnh Bạch đưa tay bất đắc dĩ vò tóc cô,
xúc động nói, "Mịch Nhi, anh bắt đầu thấy hối hận khi giới thiệu em cho
mọi người biết rồi, bỗng chốc để cho minh châu hiện thế, mọi chuyện lại
không thể an ổn nữa rồi! Uh, vừa rồi em lên sân khấu thì nên tiếp tục mang
theo mắt kính của em, duy trì trạng thái khó coi, như vậy anh mới có thể
yên tâm để em đến Mộc Ái làm việc. . . . . ."
"Anh xong chưa, anh đã tuyên bố em là vị hôn thê của anh, còn ai dám
không có mắt tranh với anh!" Mịch Nhi đỡ trán, lần đầu tiên cô biết Liên
Tĩnh Bạch ghen sẽ không giảng đạo lý như thế, cô cũng nghiêm túc bảo
đảm nói, "Anh yên tâm đi, cho dù có những người khác muốn cạnh tranh,
em đây đóng lại tuyệt đối không ai có thể tới đấy!"
Suy nghĩ một chút, Mịch Nhi cau mũi, cô bĩu môi hừ anh, trong lời nói
cũng đầy chua nồng ghen tức: "Hừ, cũng không biết rốt cuộc là ai trêu hoa
ghẹo nguyệt khắp nơi, ở hội đường liền cướp lấy vô số trái tim của người
khác, chuyện này em chính là chứng cớ xác thật không thể chối cãi! Nhưng
người kia hiện tại lại tới lo lắng kéo em tới đây, làm ăn trộm còn kêu bắt
trộm, không có lập trường . . . . . ."
"Ai cho em hôm nay biểu hiện tốt như vậy, Mộc Ái lại có nhiều bác sĩ
nam trẻ tuổi đầy hứa hẹn, làm sao anh có thể yên tâm bỏ cô vợ nhỏ xinh đẹp
vào ổ sói, làm sao có thể không lo lắng có chút nào!" Liên Tĩnh Bạch ra vẻ
hối hận thở dài nói, "Mịch Nhi, về sau em không nên tới bệnh viện có được
không, anh cũng vậy không đi làm, chúng ta sẽ để cho một mình Dĩ Mặc đi