Tiểu Tinh Linh này say rượu, trong lúc vô tình sẽ khiến anh dấy lên cốc
khiếm vọng vô biên, khiến anh khát vọng được vận sức chờ phát động!
Liên Tĩnh Bạch kiên cường chống đõ nghiêng đầu sang chỗ khác, rốt
cuộc cô có biết tình trạng bây giờ của hai người không, hai thân thể dựa vào
nhau chỉ cách hai tầng khăn tắm, anh phải cắn răng tự nhắc nhở mình bao
nhiêu, mới có thể kiềm cgế không nhào tới gặm sạch cô!
Đáng chết, về sau anh tuyệt đối sẽ không cho Mịch Nhi bất kỳ một cơ hội
nhỏ nhoi nào đụng vào rượu, sau khi cô uống say lực sát thương quả thực
tăng gấp bội! Hồn nhiên đáng yêu, kết hợp với nóng bỏng quyến rũ, không
ai có thể chống cự!
Cho dù cô uống say thật, cũng chỉ có thể cho thấy một mặt khác mâu
thuẫn chấn động trước mặt anh!
Liên Tĩnh Bạch giữ chút lý trí còn sát lại, nhắm mắt lại hỏi cô: "Chúng ta
vẫn nên đi ra ngoài đi! Anh lấy khăn ướt cho em hạ nhiệt, hiệu quả sẽ tốt
hơn. . . . . ."
Mịch Nhi lại lắc đầu, cô tiếp tục mè nheo trên người Liên Tĩnh Bạch,
sương mù trong phòng tắm ẩm ướt dường như khiến Mịch Nhi rất khó chịu,
cô đưa tay mở khăn tắm ra, nũng nịu lầm bầm: "Em không cần khăn! Bây
giờ em muốn tắm, nóng quá, em tắm có thể sẽ tốt hơn. . . . . ."
"Mịch Nhi . . . . . . Nếu như em không muốn xảy ra nhiều chuyện hơn,
bây giờ liền dừng tay!"
Sắc mặt Liên Tĩnh Bạch tái nhạt, tay anh lanh lẹ kéo ngón tay Mịch Nhi
muốn vén thứ chống đỡ cuối cùng lên, anh cũng không phải là thánh, nếu
như kích thích hơn, nếu như trực tiếp đối mặt với cơ thể của Mịch Nhi, anh
thật không biết mình còn có thể tuân thủ lời hứa giữ vững tỉnh táo hay
không!