không có sai, em có thể cảm thấy, nồng độ rượu trong máu không giống
bình thường! Anh Tiểu Bạch, anh còn không mau khen em!"
"Uống —— Uống rượu say? !" Liên Tĩnh Bạch kinh ngạc, làm sao anh
cũng không có nghĩ đến, Mịch Nhi vậy mà sẽ uống say!
Cho tới bây giờ Mịch Nhi cũng chưa từng uống rượu, kể từ khi cô sinh ra
tới nay, trừ dùng rượu cồn chựa trị ngoài da cho bệnh nhân bệnh nhân bên
ngoài, cho tới bây giờ chưa từng dính qua một chút rượu!
Cô có đạo đức y học nghiêm khắc, kiên định cho rằng rượu sẽ làm tê liệt
đầu óc cô vận chuyển tốc với độ cao, sẽ quấy rầy cô cầm dao phẫu thuật,
cho nên, Mịch Nhi cự tuyệt tất cả sản phẩ điều chế từ rượu.
Nhưng lúc này, làm sao cô sẽ uống rượu say!
Tác dụng của rượu liền phát tác trong thời gian ngắn ngủi, phản ứng đầu
tiên của Liên Tĩnh Bạch, chính là bữa tối có vấn đề!
Nhưng thực đơn bữa tối vừa rồi là đầu bếp nhà họ Triển tỉ mỉ lập ra,
phòng bếp tuyệt đối sẽ không thể không biết thức ăn của Mịch Nhi không
thể thêm bất kỳ rượu gì, cô không có cơ hội không cẩn thận ăn phải thứ gì
có rượu ở nhà họ Triển!
Nhưng nếu như không phải bữa tối có vấn đề, như vậy, cũng chỉ có thể là
cô đụng phải rượu ở tiệc rượu trong bệnh viện Mộc Ái hôm nay. . . . . .
"Hôm nay em có ăn bậy thứ gì không? Ở tiệc rượu của Mộc Ái, em uống
rượu sao? !" Liên Tĩnh Bạch khẩn trương hỏi cô, "Hay là ăn tôm say rượu?"
"Không uống rượu, em không có ăn đồ lung tung. . . . . ." Mịch Nhi nghe
lời hễ hỏi thì đáp, ánh mắt cô mê mông nhớ lại nói: "Em chỉ uống nước
chanh! Buổi tối nước chanh uống rất ngon, em uống hai ly ——"