sàn nhà đắt tiền bằng gỗ.
"Anh không phải là Liên Tĩnh Bạch?" Ánh mắt của cô gái tràn ngập hoài
nghi, súng trong tay cô vẫn nhắm ngay Triển Dĩ Mặc, "Nếu như anh không
phải là Liên Tĩnh Bạch tổng giám đốc Triển thị, tại sao lại làm việc ở trong
phòng làm việc của Tổng giám đốc? Tôi thấy bọn họ vẫn luôn cung kính
với anh, anh không cần cố ý giấu giếm tôi, đây là vô dụng!"
"Thật sự của tôi không phải là anh cả của tôi, bây giờ anh ấy ngày ngày
đều ở bận bịu chuyện hôn lễ, đâu có lo lắng cho công ty!" Triển Dĩ Mặc
nhún nhún vai, giải thích, "Tôi chỉ là số khổ bị anh cả kéo tới làm việc vất
vả, cô không nghe thấy bọn họ đều gọi tôi là Triển tổng ư, tôi Triển Dĩ Mặc.
. . . . ."
"A, thì ra anh chính là lão Nhị của nhà họ Triển, Tiểu Hắc nha!" Cô gái
bừng tỉnh hiểu ra, cô nghiêm túc nhìn Triển Dĩ Mặc, gật đầu nói, "Tôi nghe
chị Mịch Nhi nói Liên đại ca rất tuấn tú rất chung tình, anh thật sự không
phù hợp! Cái tên Tiểu Hắc này trái lại rất phù hợp với anh!"
Nói xong, cô rốt cuộc chịu thu hồi súng lục, lưu loát nhét khẩu súng vào
bao súng trên đùi, tất cả động tác chỉ mất mấy giây, lại đại biểu cho cô hoàn
toàn buông xuống cảnh giác với Triển Dĩ Mặc.