GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 107

“Không nghi ngờ gì là em quá bận rộn chiêm ngưỡng anh”.

Bàn tay cô lướt lên miệng, nhưng sau đó một nụ cười chầm chậm lướt

trên mặt cô, “Anh đã chú ý à?”

Anh muốn nói cho cô biết rằng ngay cả trong buổi khiêu vũ khôi hài

đáng nhớ ở St. Petersburg khi mà cả bà chủ và ông chủ tiệc đều nỗ lực
quyến rũ anh cũng không làm anh liếc mắt nhiều như vậy, “Anh đã chú ý”.

“Ôi, trời”. Cô vùi mặt vào cổ con chó. Cô đỏ mặt và, Chúa giúp anh,

anh đã cương cứng với kích thước của Bedfordshire.

“Cám ơn”, cô nói, giọng nghẹn lại, “Nó là món quà tuyệt nhất mà em

từng được tặng”.

Anh cảm động và khiêm tốn nói, “Anh hạnh phúc khi thấy em hạnh

phúc”.

“Cho đến ngày mai, nhỉ?”, Cô nghiêng người và hôn anh, một nụ hôn

ngọt ngào và kéo dài. “Em không thể đợi nữa”.

“Đó sẽ là hai tư tiếng đồng hồ dài nhất của cuộc đời anh”, anh nói và

hôn vào chóp mũi cô. Một sự bất tận”.

Hai tư giờ đồng hồ tiếp theo đã trở nên chính xác như vậy: một sự bất

tận, một sự bất tận của địa ngục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.