GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 167

Đó không phải là Edie. Đó là Camden, đã sẵn sàng để đi, trông như

anh vừa giáng thế từ đỉnh núi Olympus, lạnh lùng, bình thản và hoàn hảo,
trong khi cô đang ở trong tình trạng xộc xệch một cách đáng xấu hổ, tóc cô
là một mớ rối bù.

Nhưng anh đã nhìn thấy cô nhiều hơn, đúng không? Cô đã là một kẻ

phóng đãng hoàn toàn, hiếu kỳ và tham lam, và anh... ừm, anh không tỏ ra
phiền lòng chút nào. Họ đã làm tình thật ngọt ngào vào sáng sớm hôm nay.

“Ồ, Camden ”, cô nói, cảm thấy e thẹn một cách không bình thường.

Má cô nóng lên, cả cổ họng và bụng nữa.

“Ồ, Gigi”, anh trả lời. Giọng anh đã mất tất cả dấu vết của trọng âm

trong vài tháng vừa rồi. Hiện giờ giọng của anh nghe như là anh đã sinh ra
và được nuôi dạy trong cung điện của nữ hoàng.

Cô định nói điều gì đó, nhưng lại thôi và mỉm cười với anh, “Xin lỗi

anh. Em sẽ sẵn sàng trong một phút. Sau đó chúng ta có thể đi”.

Anh nhìn cô thật kỹ, mặt anh thật nghiêm trang và đôi mắt thì tối tăm,

“Em có thể tự mình xoay sở được không?”

Không đợi câu trả lời, anh đi đến để giúp cô, quay người cô lại và loay

hoay với chiếc áo nịt ngực phức tạp của cô. Cô hít một hơi, nín lại và quan
sát công việc của anh trong gương. Động tác của anh nhẹ nhàng nhưng
chắc chắn, bàn tay anh khéo léo như chính bàn tay của Apollo. Cô thích
chiêm ngưỡng anh, một cảm giác tuyệt vời vui sướng và tự hào đến mức
nín thở.

“Xong”, anh nói.

Cô quay lại, nhưng anh liền quay đi đúng lúc cô đưa tay về phía anh.

Cô ngập ngừng. Có lẽ anh không nhìn thấy bàn tay đưa ra của cô. Thay vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.