GIAO ƯỚC TỬ VONG - Trang 17

"Bởi vì..." Giọng điệu của Đinh Lực bắt đầu trở nên kích động, "Bởi

vì chiều hôm đó thầy Vu luôn trong trạng thái khoẻ mạnh, ông ấy vào
phòng tối rửa ảnh, đó là chuyện không thể bình thường hơn, tại sao ông ấy
lại đột nhiên lên cơn đau tim chứ? Hơn nữa, ông ấy ngã dưới đất, cũng sắp
tắt thở rồi, vậy mà vẫn nắm chặt hai tấm ảnh này không buông, trong mắt
tràn ngập sự khiếp sợ và cứ thế luôn nhìn chằm chằm vào nó. Lẽ nào,
những điều này vẫn không thể khiến tôi cho rằng cái chết của ông ấy có
liên quan tới hai bức ảnh này sao?"

Hải Minh cau mày chặt lại, cảm thấy chuyện này quả thực có hơi khó

mà tưởng tượng nổi, anh hỏi :"Vậy anh đến đây tìm tôi giám định hai bức
ảnh này là ý gì?"

Đinh Lực khó hiểu hỏi :"Tôi cảm thấy thật lạ lùng, hai tấm ảnh này chỉ

là hai tấm ảnh khá bình thường trong hàng ngàn hàng vạn tấm ảnh mà thầy
Vu chụp mà thôi. Tôi thực sự nhìn không ra chỗ nào bất thường. Cho nên
tôi mới đem đến nhờ anh giúp tôi giám định một chút, xem xem hai tấm
ảnh này có gì kì lạ không. Thế nhưng vừa nãy anh lại nói đây chỉ là hai bức
ảnh bình thường mà thôi, cho nên tôi cũng không hiểu nổi.

Hải Minh nghĩ một lúc rồi nói :"Vậy anh chuẩn bị làm gì kế tiếp đây?"

Đinh Lực nói :"Tôi không định làm gì nữa. Nếu hai tấm ảnh này

chẳng có gì không đúng, tôi cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu thêm nữa."

"Hai tấm ảnh này anh chuẩn bị xử lý như thế nào?"

Đinh Lực nhún vai nói :"Không biết nữa, nhưng tôi không muốn giữ

nó nữa, có lẽ lát nữa sau khi ra khỏi đây, tôi sẽ quăng nó vào thùng rác."

Hải Minh đột nhiên cảm thấy trong lòng có một cảm giác phức tạp

khó mà diễn tả, anh nói :"Nếu anh đã chuẩn bị vứt đi...vậy chi bằng đưa hai
tấm ảnh này cho tôi đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.