GIAO ƯỚC TỬ VONG - Trang 77

Trong tấm ảnh này, một cô gái mặc đồ trắng đang đứng trong phòng

làm việc của studio. Mắt bà lão vừa nhìn qua tấm ảnh đó, sắc mặt ngay lập
tức trở nên trắng bệch, bà há to miệng kinh ngạc tột độ, run rẩy nói :"Trời
ơi...quả nhiên, là thật!"

Hải Minh nhìn bà lão chằm chằm mà hỏi :"Cái gì là thật ạ?"

Bà lão sắc mặt đờ ra quay người qua, từng bước đi tới ngồi xuống cái

ghế trong nhà. Hải Minh theo bà vào nhà. Bà lão thần sắc ngơ ngẩn lắc đầu,
tự nói lẩm bẩm một mình :"Lời của người đó nói mấy năm trước quả nhiên
là thật..."

Hải Minh trong lòng nóng như lửa đốt mà hỏi :"Rốt cuộc là chuyện

gì?"

Bà lão lại thở dài, đờ đẫn nói :"Mấy năm trước, có một kẻ giống như

cậu vậy, cũng tới đây chụp một tấm ảnh, sau này, anh ta tới nói với tôi, nói
là anh ta chụp được vài thứ "không sạch sẽ" [1]. Lúc đó tôi nổi trận lôi
đình, không cần nghe giải thích mà đuổi anh ta đi. Không ngờ, điều anh ta
nói là thật...cậu...cậu cũng chụp được..."

[1] Không sạch sẽ ở đây là ma đó, đây là cách nói của người TQ =))))

không phải kia kia đâu nha.

Hải Minh lo lắng hỏi :"Vậy cô gái mặc đồ trắng đó rốt cuộc là ai?"

Bà lão bắt đầu thở dốc, bỗng nhiên bà bưng mặt khóc, gào lên rất bi

thương :"Cô ấy... Cô ấy là người chị gái đã chết sáu mươi năm trước của
ta!"

"Cái gì...Chị gái...của bà ư?"

Bà lão nước mắt đầm đìa nói :"Thực ra tôi sớm đã cảm nhận được chị

ấy vẫn chưa đi, chị ấy vẫn luôn ở lại trong ngôi nhà này. Oán khí của chị ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.