GIAO ƯỚC TỬ VONG - Trang 92

Nghĩ đến đây, trí tò mò mạnh mẽ đã xua đi cơn buồn ngủ và mệt mỏi,

vị bác sĩ đứng dậy, rời khỏi căn phòng ra ngoài hành lang.

Hành lang lúc này không một bóng người.

Vị bác sĩ ho khe khẽ một tiếng, sau đó men theo hành lang đi tới cuối

dãy chỗ sát cửa sổ.

Ông đứng trước ô cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ tối mịch ngẩn

ngơ một lúc rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.

Ngoài cửa sổ chỉ có bóng của các toà nhà và cây cối, chẳng có gì dị

thường cả.

Vị bác sĩ chép miệng, rụt đầu trở lại, ông nhìn trái nhìn phải, hai bên

lần lượt là hai gian phòng bệnh giường đơn.

Ông đẩy cửa phòng bệnh bên phải ra, mở đèn lên. Xem ra bên phía

bệnh viện không có sắp xếp người ở phòng này, trên giường bệnh trống
trơn.

Vị bác sĩ ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại tập kích ông nữa rồi, ông

định quay về chợp mắt một lát, thế nhưng vẫn là không kiềm lòng được mà
mở cửa phòng bệnh bên trái ra, mò mẫm bấm mở công tắc đèn lắp trên
tường, tách, đèn sáng rồi.

Cảnh tượng trước mắt giống như tiếng quả bom nổ cái bùm trong đầu

vị bác sĩ. Ông hít một hơi khí lạnh, cảm thấy tối sầm trước mắt, hai chân
ngay lập tức mềm nhũn ra. Ông vịn vào tường theo bản năng để cơ thể
không đến mức ngã nhào xuống đất.

Đây là cảnh tượng đáng sợ mà cả đời ông chưa từng gặp qua. Toàn

thân ông bỗng nhiên run lên, môi ông run lập cập, một lúc sau mới thốt ra
được một câu từ trong miệng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.