GIAO ƯỚC TỬ VONG - Trang 90

Cô y tá trẻ đó mặt mũi bối rối, ấp a ấp úng trả lời :"Cháu...cũng không

biết. Trước đây cháu chưa từng gặp phải tình huống như thế này."

"Vậy cô đi hỏi bác sĩ thử xem, rốt cuộc là sao vậy, con gái tôi chẳng

qua chỉ hơi bị cảm lạnh mà thôi, sao ban nãy lại phát ra tiếng thét đáng sợ
thế?"

"Uhm, được thôi... Tí nữa cháu đi hỏi bác sĩ." Cô y tá nói rồi nhanh

chóng bước đi.

Một lúc sau, bốn đứa trẻ thét lên chói tai ban nãy đều dần dần ngoan

ngoãn, các bậc cha mẹ nhìn thấy con mình hết thét lên rồi, đều đã thở phào
nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng trong hành lang đã dịu lại một chút.

Vương Thực thì vẫn cứ hoài nghi, ông vẫn có cái cảm giác sợ sợ khó

mà miêu tả được đối với cảnh tượng lúc nãy, đang trầm ngâm thì nghe thấy
tiếng gọi từ trong phòng khám :"Người kế tiếp, Vương Á Phu."

Vương Thực nghe thấy gọi tới tên con trai mình liền hoàn hồn trở lại,

đáp một tiếng :"Tới ngay." Ôm con trai đi vào trong, trước khi bước vào
cửa, ông ngừng lại một lát, lần nữa nhìn về phía cuối hành lang và bên
ngoài ô cửa sổ tối om như mực kia.

Vẫn là chẳng có gì. Vương Thực không lưỡng lự nữa, liền bước vào

phòng khám rồi ngồi xuống trước mặt bác sĩ.

Sau khi trải qua một lúc thăm khám, vị bác sĩ có kinh nghiệm phong

phú kết luận là cậu nhóc mắc bệnh cúm thường thôi. Ông kê một loạt các
đơn thuốc lên trên toa, dặn dò Vương Thực nhất định phải cho con uống
thuốc đúng cử đúng liều.

Sau khi Vương Thực cám ơn xong thì chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ

tới chuyện lúc nãy, liền quay đầu lại hỏi :"Bác sĩ, con trai tôi lúc nãy ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.