Đối với cán bộ của khu nghiên cứu sinh quyển rừng quốc gia Cát Bà thì
mất đi một cá thể động vật hoặc thực vật nào đó cũng khiến cho họ cảm
thấy như bị ai cầm dao cắt đi một miếng thịt, cảm giác vô cùng đau đớn. Họ
bảo vệ nó không chỉ như bảo vệ tài sản của quốc gia, mà còn bảo vệ và
chăm sóc chúng như chính con cái của họ vậy. Khó có ai có thể hiểu được
tình cảm của một cán bộ trong khu nghiên cứu với từng tấc rừng, với thiên
nhiên ở nơi này. Họ từ bỏ những phòng nghiên cứu đầy đủ tiện nghi ở thành
phố, chấp nhận ăn gió nằm sương ngày qua ngày ở đây, bốn mặt chỉ có
rừng, có núi, có gió biển, có bão lớn. Họ cùng chia sẻ những nỗi đau khi tận
mắt chứng kiến một con vật nào đó qua đời, bị thương do bẫy, so súng đạn
của thợ săn trộm. Họ cùng nhau trải qua những phút giây vui sướng khi
nhìn thấy một cá thể nào đó mới được sinh ra, nhìn thấy một cái mầm non
nho nhỏ vừa mới nhú từ gốc hay hạt một loài cây quý trong vườn.
Nhìn mọi người đã sẵn sàng trong hành trang đi rừng, Thiên Anh khẽ gật
đầu rồi cúi xuống vuốt ve bộ lông đỏ rực như lửa của Đại Tướng Quân, nói:
-Đi, Đại Tướng Quân, đi tìm Nữ Hoàng của chúng ta.
Con chó hiểu ý sủa lên mấy tiếng rồi con mình chạy vọt lên phía trước,
tiến vào trong rừng.
Khi mọi người tiến vào rừng, Thiên Anh đã cấp cho mọi người mỗi
người một bộ đồ thường dùng để đi rừng của Kiểm lâm. Hương đi sau anh,
Hạ Chi đi tiếp theo và Nguyên đi cuối cùng trong đoàn. Đi được chừng ba
mươi phút, Nguyên kêu lên:
-Chúng ta cứ đi không mục tiêu thế này sao?
-Thì đang đi tìm mà.- Hạ Chi trả lời ngay.
-Nhìn anh mặc bộ đồ này kì cục lắm không?- Nguyên cười hỏi.
Hạ Chi quay lại nhìn một hồi lâu rồi gật gù: