Với cả đàn, nó là một con voọc cái vô cùng quyền uy và hung tợn, nhưng
lúc này đây, nó chỉ là một bà mẹ bình thường đang nhìn đứa con mới sinh
bằng ánh mắt vừa vui vẻ, lại vừa tuyệt vọng. Nó vui mừng vì cuối cùng
cũng được nhìn thấy con của nó ra đời, đồng thời cũng tuyệt vọng vì cảm
giác được sự sống đang dần rời khỏi nó. Nó chỉ muốn cho con nó bú càng
nhiều càng tốt mà thôi.
Thiên Anh vẫn luôn tin động vật có linh tính, nhưng chứng kiến chúng
khóc thì có lẽ đây là lần đầu tiên. Nhìn nước mắt đang chảy ra của Nữ
Hoàng, anh cũng không thể ngăn cho mình khỏi khóc. Con voọc mẹ lúc này
thậm chí cũng chẳng ngóc đầu dậy nổi, đầu nó nghẹo hẳn sang một bên
nhưng vẫn cố gắng ngóc đầu dậy để nhìn đứa con trong lòng. Nó cố mãi
nhưng vẫn không chiến thắng được sự suy yếu của cơ thể, sau cùng thì hai
mắt nó cũng không tài nào mở ra được nữa. Nhưng nó vẫn cảm thấy bên
thân có một hình hài ấm áp đang dựa vào mình. Nó vẫn cảm nhận được trái
tim non nớt của con nó đang đập. Hai tay nó vẫn ôm chặt lấy con, như một
bản năng, cho đến chết vẫn không rời tay ra.
Con người cũng vậy, mà động vật cũng vậy, đều có tình mẫu tử. Một
người mẹ có thể bỏ đi đứa con của mình, nhưng động vật đến khi chết vẫn
cố gắng ủ ấm cho con nó.
Phía sau Thiên Anh , hai cô gái đã khóc như mưa. Nguyên cũng cảm thấy
sống mũi cay cay khi tận mắt chứng kiến tình cảm cao cả của con voọc mẹ
với đứa con của nó.
Thiên Anh để gió biển tự làm khô nước mắt rồi lặng lẽ nhấc con voọc
con đang rúc ngủ trong lòng Nữ Hoàng lên, đặt nó vào trong bọc áo. Anh
đưa cho Hạ Chi ôm cái bọc và nói:
-Em ôm nó cẩn thận. Anh sẽ mang cả Nữ Hoàng về. Không thể để nó
nằm ở đây được.