GIẤU ANH VÀO TRONG NỖI NHỚ CỦA EM ĐI - Trang 279

-Cũng tại anh đấy. Nhà chỉ có hai anh em, em con gái đi xa không nói

làm gì, vậy mà anh cũng sống chết phải bỏ ra sống ở cái chốn này. Thỉnh
thoảng mẹ gọi điện lại khóc lóc, em nghe mà não hết cả lòng.- Tú Linh cằn
nhằn.

-Em cũng về lấy chồng được rồi mà, bà cô ạ!

-Anh lo cho anh trước đi, sao tự nhiên đổ lên đầu em.- Tú Linh lườm.

-Mà bố mẹ chưa biết chuyện anh bị ốm thế này đúng không?- Thiên Anh

cười.

-Giờ này mà anh còn cười được. May cho anh là biết điều tỉnh lại. Em

tính nếu đến trưa mà anh không tỉnh chắc đưa anh về thẳng Hà Nội rồi.

-Được rồi, đừng cằn nhằn nữa. Anh sẽ khỏe lại ngay thôi. Như em nói

đấy, anh còn phải chăm sóc cho cả Hạ Chi nữa. Cô ấy cũng thật đáng
thương. Thằng Nguyên lại bỏ về đúng lúc quan trọng này, chẳng phải là tạo
cơ hội tốt cho Vincent sau.

-Cái tên đó lúc nào chả tự tin quá đáng vào bản thân mình.- Tú Linh bĩu

môi.- Thôi anh nghỉ đi, em đi mua cho anh ít cháo. Vừa mới về nước, nghỉ
ngơi còn chưa kịp mà đã phải phục vụ anh thế này rồi. Buồn bực quá đi
mất.

-Ai bảo em là em gái xinh đẹp của anh chứ.

-Dẹp, anh đi mà nói với mấy cô chân dài xếp hàng hóng hớt ngoài kia đi.

-Em gái anh chân dài ở đây là đủ rồi.

Tú Linh cũng không nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng và khép cửa lại.

Thiên Anh nhìn theo cô em gái rồi lại mở mắt nhìn lên trần nhà màu rêu.
Nhìn thấy nó, những hình ảnh của buổi sáng đầy tội lỗi hôm trước lại ập tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.