GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 5

- Tôi hy vọng đã trình bày tất cả với ông một cách rõ ràng.

Poirot gật đầu tán thành, rải những khối vuông bằng gỗ trên khắp mặt

bàn rồi nhỏm người dậy trong chiếc ghế bành, những ngón tay đan chéo
vào nhau, ông tóm tắt lại.

- Ngài Reuben đã bị giết chết cách đây mười ngày. Hôm, Thứ Tư, nghĩa

là hôm kia, cảnh sát bắt giữ người cháu ông là Leverson. Chứng cớ buộc tội
anh ta như sau - hãy đính chính nếu như tôi nói sai nhé - cách đây mười
ngày, vào đêm hôm xảy ra vụ án, anh Leverson về nhà rất khuya. Anh đã
mở cửa bằng chìa khóa riêng của mình. Lúc đó, ngài Reuben vẫn còn thức
làm việc một mình trong căn phòng bên tháp mà ông gọi là “thánh đường”
của mình - ông đang ngồi viết ở bàn giấy. Anh hầu phòng ở tầng dưới ngay
dưới phòng ông đã nghe thấy tiếng Leverson cãi nhau với ông cậu, một
tiếng mạnh, như tiếng ghế đổ, tiếp theo là một tiếng kêu tắc nghẽn chấm
dứt cuộc cãi vã.

Lo âu và hoảng hốt, anh hầu phòng định lên xem chuyện gì xảy ra,

nhưng vài giây sau thì nghe thấy tiếng động Leverson rời căn phòng bên
tháp huýt gió đi ra. Thấy thế ông yên trí không còn quan tâm đến những
điều vừa nghe thấy nữa. Tuy vậy, sáng hôm sau, một cô hầu phòng đã thấy
xác ngài Reuben bên cạnh bàn giấy. Ông ta bị đánh vào đầu bằng một vật
nặng.

- Tôi nghĩ rằng thoạt tiên anh hầu phòng chả nói gì với cảnh sát cả. Theo

tôi thì điều đó cũng tự nhiên thôi. Cô có nghĩ như thế không?

Câu hỏi đó khiến Lily giật mình. Cô nói :

- Xin lỗi.

- Trong một vụ như thế này người ta thường tìm những điều gì đó có

nhân tính. Nghe cô trình bày thì thật đặc sắc, giản dị, tôi có cảm giác rằng
các diễn viên trong vở bi kịch này chỉ là những người máy, những con rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.