GIÂY PHÚT NÀY - Trang 225

Chưa bao giờ tôi thấy những vần thơ của Baudelaire, đột nhiên hiện về

từ một giờ tiếng Pháp xa xưa, lại hợp tình hợp cảnh đến thế.

Sao số phận lại tàn nhẫn đến mức áp dụng hình phạt này với tôi?

5 giờ sáng

Căn phòng chìm trong thứ ánh sáng xanh nhạt của mặt trăng. Tuyệt vọng

liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức. Tôi khẽ khàng trở dậy, nỗi sợ quặn lên
trong bụng.

Áo sơ mi, áo vest, quần dài, đôi giày. Tốt hơn hết là sẵn sàng để ra đi.

Tôi cảm thấy sự hiện diện của Lisa đằng sau lưng; tôi cứ ngỡ cô còn

đang ngủ. Bàn tay cô đặt lên bụng tôi. Những nụ hôn của cô ngược từ hai
vai lên gáy tôi.

- Em không thể tin được là anh sắp ra đi thực sự, cô vừa nói vừa đẩy tôi

ngồi xuống chiếc ghế tựa đan bằng liễu giỏ đằng trước bàn làm việc nhỏ
xinh của cô.

Cô leo lên người tôi rồi cởi phăng chiếc váy ngủ đang mặc trên người ra.

Hai bàn tay tôi lướt nhẹ theo đường cong khuôn ngực cô, ánh sáng mờ

ảo khiến nó nổi bật trong khung cảnh bóng tối phơn phớt xanh. Những ngón
tay cô lùa vào tóc tôi, cô tìm kiếm môi tin tôi, nhấc mông lên nhường lối
vào cho sự cương cứng của tôi. Cô ưỡn lên rồi chuyển động lên xuống nhịp
nhàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.