chuẩn bị đổ ụp. Việc xây dựng hẳn đã gặp phải nhiều lời gièm pha, nhưng
tòa nhà vẫn hết sức độc đáo và nổi bật so với những tòa nhà cổ kính của khu
phố vốn có bề dày lịch sử này.
Nhưng làm thế nào để thâm nhập vào bên trong một tòa nhà như thế
này? Tôi tự hỏi trong lúc chiếc taxi chở mình dừng trước cao ốc TriBeC4.
Một trong hai người mặc chế phục rảo bước ra mở cửa cho tôi. Tôi ra
khỏi xe với vẻ tự tin và bước vào trong tòa cao ốc mà không bị ai hỏi han
gì. Với chiều cao khoảng mười mét, đại sảnh tòa nhà nửa giống với sảnh
chờ lên máy bay của một sân bay, nửa giống với phòng triển lãm của một
bảo tàng nghệ thuật đương đại: những bức tường kính, những bức tranh
trừu tượng và tối giản, một rừng bonsai hiện ra dọc một bức tường toàn cây.
Một chiếc cầu nối trong mờ hoành tráng dẫn tới dãy thang máy dẫn lên
các căn hộ. Vào trong thang máy rồi tôi mới nhận ra để thang máy vận
hành, người sử dụng phải nhập mã hoặc dấu vân tay kỹ thuật số mới có thể
lên các tầng. Tôi đang toan bỏ cuộc thì một người trông giống như người
giúp việc, hai tay đang ôm toàn những bọc gói hàng hiệu, bước vào thang,
chào tôi rồi gõ một dãy số lên bàn phím điện tử. Anh ta nhấn nút một trong
các căn hộ penthouse nằm ở đỉnh tòa tháp rồi tiện thể hỏi tôi:
- Tầng nào thưa ông?
- Tầng ba mươi ba.
Tôi để anh ta thao tác và vài giây sau, tôi đã ở trước lối vào căn hộ của
Nicolas Hull.