GIÂY PHÚT NÀY - Trang 355

Cánh cửa ra vào căn hộ mở hé.

Chẳng có chuyện tình cờ đâu, giọng nói của ông Sullivan như đang văng

vẳng bên tai tôi.

Tôi khẽ khàng bước vào sảnh căn hộ, rồi tiến vào phòng khách được bài

trí hiện đại nhưng ấm cúng. Những tia nắng cuối chiều đang xuyên qua căn
hộ từ mọi phía, biến nó thành một nơi gần như siêu thực. Một thứ ánh sáng
dìu dịu, màu đồng, như thể sống động, dường như đang quay tròn quanh tôi.
Làn bụi vàng rực trông hệt như một con trăn Nam Mỹ đang tìm cách quấn
quanh tôi.

Tôi tiến về phía các ô kính rộng rồi bước ra ngoài ban công được bảo vệ

bằng hàng lan can kính. Từ đây ta có thể bao quát sông Đông, cầu
Brooklyn, chiếc vương miện vàng rực của tòa nhà Municipal Building, tòa
tháp mới lấp lánh của One World Trade Center…

Quang cảnh kỳ ảo. Nơi này thật khiến người ta kinh ngạc, nhưng có điều

gì đó khiến tôi thấy khó ở. Con tàu thủy tinh này quá vô hồn. Nó khiến tôi
có cảm giác bị chia tách khỏi thứ tôi thực sự yêu thương: con người, độ thô
nhám của đường phố và những mối quan hệ giữa người với người, đời
sống.

Tôi quay vào bên trong căn hộ. Tôi nhận ra những bức ảnh chụp Lisa và

bọn trẻ treo trên tường: những nụ cười tươi tắn, những dấu hiệu cho thấy sự
hòa hợp, những khoảng khắc hạnh phúc được máy ảnh chớp lấy. Bằng
chứng cho thấy cuộc sống của ba mẹ con cô ấy vẫn tiếp tục mà không cần
có tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.