Nàng để lại tập hồ sơ, Giles cắm cúi xuống chép.
Quay về lại Hillside, Gwenda đang loay hoay trong vườn bên luống
hoa.
Nàng đứng ngay dậy nhìn Giles chưa biết sao.
“Xong xuôi cả chứ?”
“Ờ, phải xong thôi”.
Gwenda nhắc lại nhỏ nhẹ từng chữ:
“Anstell Manor, Daith,. Đúng thế em được nghe bà Edith Pagett nhắc
tới Northumberland. Họ còn đó không?”
“Ta tới đó xem sao”.
“Ờ, được thôi, ta nên đi cho biết – chừng nào đây”.
“Càng sớm càng tốt. Sáng mai được không? Ta lái xe ra tới đó. Đi cho
mấy khuôn mặt nước Anh”.
“Chẳng may họ chết hết rồi thì sao? Hoặc bỏ đi để người khác tới ở”.
Giles khẽ rùng mình.
“Ta về lại quay qua tìm chỗ khác. Anh có viết thư cho bác sỹ Kennedy
nhắc nhở ông gửi theo mấy cái thư của Helen sau khi bà bỏ đi – nếu ông
còn cất giữ - với một mẩu giấy cho chính tay bà viết”.
“May ra”, Gwenda nói, “thì gặp lại được mấy người giúp việc kia – có
cả Lily – bà biết làm chiếc nơ con mèo Thomas”.
“Em còn nhớ, nghĩ cũng hay đấy, Gwenda”.
“Có chứ phải không? Em còn nhớ con Tommy nữa kia, con mèo nhị
thể với ba con mèo con”.
“Cái gì? Thế còn Thomas nào?”.
“Ờ, tên con mèo mới là Thomas – gọi đầy đủ là Thomasina. Còn bà
Lily – nay bà ra sao? Bà Edith Pagett trông mãi không thấy tung tích đâu.
Không thấy trở lại đây – sau khi thôi việc ở nhà St. Catherine bà kiếm ra
được chỗ cho Torquay, bà viết thư về một hai lần rồi thôi. Bà Edith nghe
đồn bà lấy chồng nhưng không rõ là ai. Nếu gặp lại bà thì còn biết thêm
nhiều cái mới lạ hơn”.
“Còn Leoniee, bà ấy người Thụy sỹ”.