GIỜ G - Trang 117

- Còn ở đây được ngày nào, cậu sẽ giúp cháu ngày ấy! Nhưng đấy là

một vụ kẻ gian đột nhập định ăn trộm, nhưng không thành nên hắn phải
giết chủ nhân hay sao?

- Cháu chưa biết.
II
Nửa giờ sau, thiếu tá Mitchell, Cảnh sát trưởng địa phương, nói

chuyện với hai cậu cháu.

- Hiện nay còn quá sớm để khẳng định điều gì - Ông ta nói - Nhưng

theo tôi, một điều đã rõ ràng: hung thủ không phải người bên ngoài. Không
thấy mất thứ gì, không có hiện tượng phá cửa. Sáng nay, lúc xảy ra án
mạng, các cửa đều đóng, kể cả cửa sổ.

Mitchell quay sang Battle:
- Nếu tôi đề nghị với Sở cảnh sát thành phố London, liệu họ có đồng ý

cho phép ông hỗ trợ chúng tôi một tay không? Ông hiện đang có mặt ở đây,
ông lại là cậu của Leach... Tất nhiên còn phải hỏi ông có chịu ở lại đây
không đã... Tôi rất không muốn ép ông phải bỏ phần cuối của thời gian
nghỉ hè...

- Về phần tôi, - Battle nói - tôi đồng ý hỗ trợ cho Leach, cháu tôi. Còn

về phần sở cảnh sát London, ông nên liên hệ với ông Edgar. Hình như ông
có quen ông ấy, đúng thế không?

Cảnh sát trưởng Mitchell gật đầu. Ông ta rất thân với Edgar Cotton,

phó giám đốc Sở cảnh sát thành phố London.

- Tôi tin rằng với ông Edgar thì dễ thôi. Vậy là ta thống nhất nhé! Tôi

sẽ gọi điện cho ông Edgar ngay bây giờ.

Mitchell nhấc máy, yêu cầu nối với London.
- Ông có cho đây là một vụ quan trọng không? - Battle hỏi.
- Nói chung, vụ này thuộc loại chúng tôi không được phép mắc một

sai lầm nào. Nạn nhân là một nhân vật quen biết nhiều quan chức cao cấp...
Và vụ án sẽ đụng đến một nhân vật không phải loại bình thường, cho nên
việc điều tra phải tuyệt đối chính xác, không được phép phạm một sai lầm
nào...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.