GIỜ G - Trang 87

Royde ngạc nhiên ngước nhìn ông già:
- Vậy theo cụ thì của ai?
Ông già Treves thở dài.
- Có rất nhiều người muốn người khác được hạnh phúc. Rất nhiều

người luôn quan tâm đến cuộc đời người khác và khuyên bảo người khác
cách sống sao cho hạnh phúc...

Ông cụ ngừng bặt: Nevile vừa từ ngoài sân vào. Đồng thời Latimer

cũng từ hành lang sang phòng khách.

- Cậu cầm cái gì thế kia, Latimer? - Nevile hỏi.
- Mấy đĩa nhạc Kay muốn có.
- A, phải rồi, cô ấy có nói với mình.
Giữa hai người đàn ông, có một chút ngượng ngùng. Nevile lảng đi

bằng cách ra bàn nước rót một ly whisky. Nét mặt anh cau có. Cụ Treves
chợt nhớ người ta luôn nhận định Nevile là “con người không còn phải ao
ước thứ gì”, nhưng lúc này anh ta không phải như thế.

Thấy Nevile vào, Royde cho rằng mình không còn nhiệm vụ phải tiếp

ông khách già nữa. Không chào ai, anh ta ra nhanh khỏi phòng khách, như
kiểu chạy trốn.

Ông già Treves đặt chiếc ly xuống bàn, nói:
- Tôi được hưởng một buổi tối rất dễ chịu và rất bổ ích.
- Bổ ích à? - Nevile cau mày hỏi lại.
- Chắc ý cụ nói đến những chuyện lý thú về quần đảo Mã Lai? -

Latimer cười toác miệng, nói. Anh Royde hẳn kể ra nhiều thứ lắm.

- Chúng tôi gọi anh ta là “Royde - Lầm lì” đấy, Nevile nói.
- Nói ít, chưa hẳn đã là suy nghĩ ít - Cụ Treves nhận xét - Nhưng thôi,

tôi phải về khách sạn bây giờ!

Nevile tiễn hai người khách, một già một trẻ, ra ngoài hành lang.
Khách sạn Balmoral chỉ cách đó vài trăm mét. Latimer còn phải đi

thêm khoảng ba trăm mét nữa mới đến bến phà để sang bên thị trấn.

Đến cửa khách sạn, cụ Treves chìa tay:
- Chúc cậu ngủ ngon, cậu Latimer!... Cậu còn ở đây lâu không?
Latimer cười vui vẻ, nhe hai hàm răng trắng bóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.