Tài xế sau khi nghe rõ địa chỉ cần tới, khẽ điều chỉnh chiếc gương chiếu
hậu, len lén quan sát Trác Siêu Việt và Mộc Mộc rồi mới quay đầu xe, lái về
hướng Cách Thế Quan Lan.
Vừa về đến nahf, Mộc Mộc liền nói đã mệt rồi, tự nhốt mình trong
phòng ngủ, khóa cửa lại.
Trác Siêu Việt cũng xuống tầng, nới một cúc áo sơ mi, châm một điếu
thuốc, vóc dáng cao lớn đứng bên khung cửa sổ rộng sát nền nhà, ánh mắt
nhìn về phía xa xăm.
Cơn gió nhẹ thổi tung làn khói thuốc, khiến tâm tư của anh trở nên rối
loạn.
Anh rít một hơi thuốc thật sâu, ép bản thân mình phải bình tĩnh để suy
nghĩ về một mối nghi hoặc vẫn chưa giải thích được.
Tai sao cô ấy phải giết bố nuôi, hoặc có thể nói, tại sao cô ấy phải nhận
mình là kẻ giết người? Tại sao cô ấy lại tìm tới anh? Chỉ vì năm vạn đồng?
Cô ấy nói là vì muốn cứu mẹ, cứu như thế nào? Tại sao rõ ràng là cô ấy đã
cầm được tiền, còn kiên quyết muốn cùng anh qua đêm tại khách sạn? lẽ
nào vì muốn thanh toán sòng phẳng, không ai còn nợ ai?
Anh từng đoán rằng có thể cô bị ép làm người tình cho một gã đàn ông
nào đó, không muốn để hắn chà đạp lên tấm thân trong trắng của cô nên
mới tìm đến anh.
Sáu đó, Trác Siêu Nhiên nói với anh: “Năm mười bảy tuổi, cô ấy bị bố
nuôi cưỡng hiếp, vì chịu một cú sốc quá mạnh, tinh thần hoảng loạn, đã lỡ
tay giết chết ông ta. Quan tòa xét thấy cô ấy cũng là người bị hại, lại đang ở
độ tuổi vị thành niên, nên đã giảm nhẹ án phạt…”
Anh liền cho rằng vì bố đẻ của Mộc Mộc bất ngờ qua đời, có người đã
lấy danh nghĩa bố nuôi để nuôi dưỡng cô, đồng thời bạo hành cô… Anh