GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 282

Trác Siêu Việt đứng ở ngoài cửa trong bộ đồ mặc ở nhà màu trắng, trên

tay còn bê một bát chất lỏng màu cam đỏ, trên người phảng phất mùi khói
thuốc, quyện lẫn hương bạc hà nhè nhẹ. “Sao, có phải là rât đau đầu
không?”

Vừa nhìn thấy Trác Siêu Việt, tâm trí cô trở nên rối loạn, vò vò mái tóc,

len lén liếc nhìn thần sắc của anh, biểu hiện của anh vẫn điềm tĩnh, thoải
mái như xưa, không hề có chút bất ổn, càng không có vẻ áy náy, xem ra
chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lẽ nào, những mảnh ký ức của cô đều chỉ là nằm mơ?

Chao ôi, từ khi gặp lại Trác Siêu Việt, những giấc mơ của cô gần đây

càng ngày càng bất bình thường.

Anh đưa chiếc bát trong tay về phía cô, nói một cách thản nhiên: “Anh

pha cho em một bát nước mật ong, uống một chút đi. Có thể giảm đau đầu
đấy.”

“Cảm ơn!” Mộc Mộc đón lấy bát nước mật ong, uống một ngụm, mùi vị

của dường mật trôi vào dạ dày, vô cùng ấm áp, ngọt ngào, cô không thể
không nở một nụ cười ngọt ngào hơn cả mật ong: “Tối qua anh cũng đã
uống rất nhiều, không đau đầu sao?”

“Anh quen rồi.” Anh nói. “Đúng rồi, hôm nay, khi anh mua đồ, được

tặng một cặp vé nghe hòa nhạc, anh không tìm được bạn cùng đi nghe, tối
mai em có rảnh không?’’

“Có, tối mai không có lịch biểu diễn.” Có cơ hội đi nghe hòa nhạc, sao

lại không có thời gian chứ? Nhưng, có một chuyện cô vẫn cảm thấy khó
hiểu. “Anh mua thứ gì mà được tặng cả vé nghe hòa nhạc?”

“Em xuống dưới tầng xem là sẽ biết ngay thôi!” Khuôn mặt đầy vẻ bí

mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.