GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 284

nghỉ ở cầu thang, cô lập tức thấy Trác Siêu Việt đang đứng bên ô cửa sổ
rộng lớn trong suốt, bên cạnh anh là một cây đàn piano trắng muốt. nước
sơn trắng như tuyết, đường viền màu vàng rực, to lớn vô cùng, Mộc Mộc
chưa từng nhìn thấy một cây đàn nào đẹp như vậy, trong chốc lát cô quên
hết tất cả mọi thứ, chạy vội tới, đứng trước cây đàn ngắm nghía từ trên
xuống dưới, từ trái sang phải.

Mộc Mộc đưa tay ra định sờ thử, nhưng vừa nhìn thấy trên thân đàn có

khắc dòng chứ STEINWAY, cô liền rụt tay lại. Chần chừ một lúc, không
kiềm chế nổi sự mê mẩn, cô lại khe khẽ vuốt ve nước sơn bóng loáng, cảm
giác thật nhẵn mịn.

“Đẹp không?”

Loại đàn piano cao cấp này đâu chỉ dùng một từ “đẹp” để miêu tả được.

“Anh mua đàn mới à? Tại sao lại mua đàn piano?”

“Ừm, dạo này anh muốn tôi luyện tính cách một chút, muốn học chơi

piano.” Trác Siêu Việt vừa nói vừa tùy tiện dựa vào thân đàn. Mộc Mộc vội
vàng đẩy anh ra, ý chừng anh nên đứng xa một chút, đàn piano không phải
là thứ để dựa dẫm.

“Giúp anh thử một chút, xem cây đàn này như thế nào?”

“Được thôi!” Cô mỉm cười ngồi lên chiếc ghế màu trắng, chùi hai bàn

tay vào váy cho tới khi lòng bàn tay đỏ ửng lên mới thận trọng đặt lên phím
đàn.

Những ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn, giai điệu tuyệt vời du

dương vang lên, bản nhạc ‘Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa’ còn
sống động hơn bốn năm trước rất nhiều.

“Được, rất hay! Âm sắc trong trẻo ngân vang. Cảm giác khi chạm vào

rất tuyệt vời, độ cân bằng tốt, sức căng của dây đàn cũng rất mạnh…” Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.