GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 285

không ngớt tán thưởng. Xét trên mọi góc độ, cây đàn piano này có thể coi là
hoàn mỹ.

Chỉ có điều, một cây đàn tốt như vậy, dành cho người mới bắt đầu học,

quả thực là đáng tiếc!

“Vừa hay anh còn chưa tìm được giáo viên dạy đàn, buổi chiều em rảnh

rỗi, dạy anh chơi đàn nhé!” Trác Siêu Việt bê ghế lại, ngồi xuống bên cạnh
cô. “Anh sẽ trả tiền học phí cho em, một ngàn đồng một giờ học, thế nào?”

“Em không thu học phí, anh mời em ăn pizza nhé?”

“Được!”

Bên ngoài khung cửa sổ rộng lớn là phong cảnh tuyệt đẹp của thành

phố.

Bên trong cửa sổ, họ vai kề vai ngồi trước cây đàn piano, cô nắm lấy

bàn tay có phần gượng gạo của anh, chăm chú hướng dẫn anh, anh cũng
học rất chăm chỉ, ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào đôi môi hơi sưng đỏ của
cô…

Thực ra, những câu đối thoại thông thường trong cuộc sống, Trác Siêu

Việt có thể nhìn khẩu hình mà hiểu được, nhưng khi đề cập đến những từ
thuộc lĩnh vực chuyên môn, anh hoàn toàn không thể hiểu nổi. Nhưng anh
vẫn giả bộ như rất hiểu, bởi vì như vậy, anh mới có thể nhìn cô một cách
không cần phải kiêng nể gì, đặc biệt là nụ cười rạng rỡ đầy cuốn hút của cô.

Cô quả thật rất yêu dương cầm. Khi ngón tay chạm vào phím đàn, cô

dường như biến thành một con người khác, thần thái hưng phấn đong đầy
trong ánh mắt. Cô nhất định yêu đàn piano hơn cả yêu anh, bởi vì khi ở
trong vòng tay anh, cô cũng không đáng yêu, lôi cuốn như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.