GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 463

“Ừm.”

Xe lượn trong thành phố suốt hai giờ đồng hồ, dừng lại trước của một

khách sạn năm sao. Mộc Mộc được đưa vào một căn phòng. Vừa vào trong
phòng, cô đã bị cuốn hút bởi một cây đàn piano màu đen, hoàn toàn không
có thời gian để thưởng thức sự tôn quý và lãng mạn của căn phòng.

Cô lướt ngón tay trên phím đàn, nghĩ đến việc cây đàn này là do Trác

Siêu Việt chuẩn bị cho cô, âm thanh dưới những ngón tay cô càng sống
động hơn.

Cô đang khoan khoái đắm chìm trong tiếng nhạc, Tần Ngôn lấy từ trong

túi ra một tấm thẻ ngân hàng, dùng hai tay đưa tới trước mặt cô. “Cô Tô,
đây là thẻ tín dụng mà anh Trác sai tôi đưa cho cô. Anh ấy bảo tôi nói với
cô rằng, trong tài khoản có ba mươi lăm vạn đồng, cô cso thể yêu cầu anh
ấy đưa thêm.”

Tiếng đàn thanh thoát, sống động bỗng nín bặt.

Năm vạn đồng một đêm, thanh toán sòng phẳng. Anh nói cô là một gái

làng chơi, còn cố ý nhắc nhở cô rằng, cô là một gái điếm. nếu là trước đây,
đối diện với sự sỉ nhục này, cô nhất định sẽ đập tấm thẻ này vào mặt anh,
quay người bỏ đi. Nhưng trong giây phút này, sự nhiệt tình và lòng tự trọng
của cô đều đã hoàn toàn biến mất.

Cô mỉm cười, đón lấy tấm thẻ tín dụng lấp lánh sắc vàng trong ánh mắt

khác thường của Tần Ngôn, nắm chặt trong lòng bàn tay. “Số tiền này, vừa
đủ!”

Bảy ngày, ba mươi lăm vạn đồng, vừa đủ!

Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu từ một cuộc giao dịch, cũng nên kêt

thúc bằng một cuộc mua bán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.