GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 474

Cuối cùng, cô đã bị nỗi đau đớn và mệt mỏi giày vò tới nỗi ý thức trở

nên mông lung, ngay cả hơi thở cũng không còn, không co chỉ có thể nằm
bò trong lòng anh, thoi thóp thở, anh mới hoàn toàn mãn nguyện giải phóng
bản thân mình trong cơ thể cô.

Lớp dịch nhầy lẫn với những tia máu chầm chậm trào ra theo sự rút lui

của anh, rớt trên bề mặt sofa bằng da thật màu trắng. Anh hơi kinh ngạc,
đầy ngón tay dịu dàng lướt qua vầng trán đẫm mồ hôi của cô, trong ánh mắt
lấp lánh chút ấm áp và lưu luyến.

Cô vội vàng quay mặt đi, tránh xa đầu ngón tay của anh, sợ chút xót

thương vô tình của anh sẽ khiến cô không thể kìm nén được nỗi ấm ức, gục
vào lòng anh đau khổ khóc than…

Hiểu được sự từ chối của cô, Trác Siêu Việt không nói gì nữa, đứng lên

đi vào phòng tắm, bỏ mặc cô một mình trên sofa.

Cửa phòng tắm được đóng lại, trong đó vang lên tiếng nước chảy róc

rách. Mộc Mộc nghĩ rằng Trác Siêu Việt sẽ không để ý tới cô, gắng gượng
vịn vào thành sofa, ngồi dậy, cầm chiếc túi của cô lên, tìm trong đó viên
thuốc tránh thai mà cô mới mua hôm nay… Trước không đưa viên thuốc
vào miệng, trong đầu cô bât giác hiện lên một ý nghĩ, nếu như cô không
uống thuốc, nếu cô mang trong mình giọt máu của anh, liệu cô có cơ hội
được nâng cao địa vị hơn không?

Cô lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ ích kỷ đó.

Viên thuốc ngậm trong miệng, đắng chát, đang định cố gắng nuốt nước

bọt, Trác Siêu Việt đã mở của phòng tắm ra, cầm một chiếc khăn mặt ướt
vòng qua sofa, bế cô ngồi lại vào ghế.

“Anh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.