GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 52

Vừa hơi đau khi được kích thích, vừa hụt hơi trước nụ hôn cuồng nhiệt,

Mộc Mộc khó chịu nghiêng mặt sang một bên, thở một hơi dài. Nhưng anh
không chịu buông tha, cuồng nhiệt quấn quýt cơ thể trần trụi của cô, đôi
môi nóng bỏng đặt lên cổ, lên vai, hoặc giữa phần eo của cô… Chỉ cần là
những nơi có thể chạm vào, anh đều không bỏ qua, trên cơ thể nõn nà trắng
trẻo của cô lưu lại hàng loạt vết tích của những nụ hôn nồng nàn như lửa.

Khoái cảm kỳ diệu khiến Mộc Mộc không thể ngăn nổi nụ cười, cô đẩy

anh ra, đánh anh, né tránh anh. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thắng nổi
sức mạnh của anh, bị anh túm chặt lấy hai cổ tay, ấn xuống tấm ga trải
giường trắng muốt.

Nụ cười của cô lấp lánh phản chiếu trong mắt anh, nếu không tận mắt

nhìn thấy, Mộc Mộc sẽ nghĩ rằng bản thân mình không thể cười rạng rỡ như
vậy được nữa.

“Nói cho anh biết… em tên là gì?” Anh lại chìa lòng bàn tay ra trước

mặt cô.

Không hiểu sao anh cứ muốn biết tên cô, cô tên là gì thì có quan trọng

không? Nhưng nhớ tới vẻ lạnh lùng của anh lúc ăn tối, trong lòng cô lại dấy
lên nỗi lo sợ.

Do dự một lát, cô đưa ngón tay ra, vuốt ve lòng bàn tay của anh. Bàn tay

anh rất đẹp, những ngón tay thon dài nhưng lòng bàn tay lại rất thô ráp, trên
bề mặt còn có những vết chai dày, dường như đã phải chịu nhiều vất vả,
điều này hoàn toàn không phù hợp với vẻ “vung tiền qua cửa sổ” của anh.

Từng nét từng nét, ngón tay cô viết thành một chữ – Tô.

“Tô?” Anh không hiểu: “Là họ hay là tên của em?”

Cô mỉm cười, chớp chớp mắt nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.