GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 54

Cơ thể cương cứng đến mức đau đớn, anh không thể chịu đựng thêm

nữa, lật người ấn cô xuống, gập hai chân cô lại, tách ra.

Nụ hoa ngọt ngào nở ra trước mắt anh, thấm ướt những giọt sương… Cô

ôm chặt bờ vai rắn chắc của anh, vùi sâu khuôn mặt vào trong lồng ngực
anh.

Anh lại dấn sâu thêm một lần nữa, không mạnh mẽ cuồng nhiệt như lần

đầu tiên, cảm giác lấp đầy và đau đớn ở cô không còn dữ dội như trước, chỉ
hơi nhoi nhói. Thấy cô không phản kháng, anh trở nên tùy tiện hơn, phần cơ
thể phía dưới bắt đầu ra vào nhịp nhàng trong cơ thể cô.

Cơ thể cứ được lấp đầy lại trở nên trống rỗng hết lần này đến lần khác,

cô cong người đón nhận anh theo bản năng, hơi thở loạn nhịp, cảm giác vừa
đau đớn vừa ngọt ngào.

Mưa bên ngoài trời không biết đã tạnh tự lúc nào.

Thế giới không còn chút tiếng động, ngoại trừ những âm thanh kích

động đầy khơi gợi và hơi thở hổn hển của cô, khi thì chậm rãi nhịp nhàng,
lúc lại gấp gáp dồn dập.

Khoái lạc khiến đầu óc Mộc Mộc hoàn toàn trống rỗng, sự cuồng nhiệt

lan tỏa khắp cơ thể, cảm giác nóng bỏng khó chịu hóa thành chất dịch lỏng
chảy ra ngoài. Cơ thể không còn chút sức lực đổ vật ra phía sau, mái tóc
đen như gỗ mun xõa sang một bên, rủ xuống cả nền nhà…

Anh lật người cô lại, hai tay giữ chặt phần eo của cô, tấn công vào sâu

trong cơ thể cô từ phía sau, đau đến nỗi toàn thân cô trở nên mềm nhũn. Cô
muốn ngăn anh lại nhưng không thể cựa quậy, bị anh dấn vào nơi sâu nhất
trong cơ thể một cách không chút thương tiếc.

Gió vi vút thổi, nước chảy róc rách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.