GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 88

“…”

Nhà khoa học đường bệ, đạo mạo bên cạnh khó khăn lắm mới nuốt nổi

nửa ngụm rượu còn lại trong miệng, chậm rãi đặt ly rượu xuống, rút khăn
giấy lau vết rượu dính trên khóe miệng, tỏ ý rằng Trác nhị thiếu gia có thể
bắt đầu được rồi.

Ngón tay thon dài của Trác Siêu Việt khe khẽ lướt trên ly thủy tinh, ánh

mắt tập trung vào những gợn sóng lăn tăn trong ly rượu, dường như đang
nhớ lại một cảnh tượng nào đó, khóe môi hiện lên một nụ cười khó hiểu.
“Cậu đưa cô ấy đi uống rượu, đợi sau khi cô ấy bị chuốc say thì đưa vào
khách sạn, giả vờ như không thể kiểm soát nổi hành động của mình sau khi
say…”

Một ý tưởng rất “có tính sáng tạo”, Dương Lam Hàng yên lặng.

“Cách này rất hay.” Trác Siêu Nhiên gật gù, “Cách này tuyệt đối có thể

thành công đến mức khiến giáo sư Dương thân bại danh liệt, đồng thời còn
khiến chú Dương đoạn tuyệt mối quan hệ cha con với cậu ấy nữa.”

“Sợ gì thân bại danh liệt chứ!” Đầu lông mày của Trác Siêu Việt nhướng

lên phản đối, tâm tư như đã phiêu du tới tận nơi nào, không biết là đang nói
với Dương Lam Hàng hay là nói với chính bản thân mình, “Danh dự thì có
tác dụng gì, có thể ngủ cùng với cậu không? Là một thằng đàn ông, cả đời
không được ôm người phụ nữ mình yêu trong tay để ngủ, cứ cho là có thể
phóng tên lửa lên tận sao Hỏa đi chăng nữa thì cũng để làm gì chứ? Người
trên toàn thế giới đều sùng bái cậu thì cũng có tác dụng gì?”

Dương Lam Hàng cười nhạt: “Thực ra, có bị thân bại danh liệt hay

không, tớ cũng không để ý, tớ chỉ sợ Bạch Lăng Lăng sẽ không tha thứ cho
tớ…”

Ánh trăng mỏng manh đọng lại trong đáy mắt của Dương Lam Hàng,

trong cặp đồng tử trong veo là sự kiên trì và cố chấp không chút ân hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.