GIÓ MÙA HÈ - Trang 159

“Nó canh nhà có giỏi không?”, cô hỏi.

Joseph cân nhắc vẻ mặt dường như đang lo lắng của con chó. Hắn

đoán, Buddy sẽ sớm trở thành một chú chó giữ nhà được việc. Nó chỉ thiếu
vài năm nữa, đến khi trưởng thành và đủ khôn ngoan để khiến chủ tin cậy.
Còn hiện tại, cu cậu thỉnh thoảng có hơi xao nhãng việc canh gác khi có đồ
ăn ngon và vẫn còn hơi ham chơi một chút, còn đến lúc ngủ say thì gần như
vô dụng hoàn toàn.

“Nó là giỏi nhất”, Joseph trả lời.

Nói dối, hắn đã có thể tự tâng bốc mình, thì sao không thể đánh bóng

luôn con chó của hắn. Nhưng thực sự, hắn thấy điểm gì ở Buddy cũng ổn,
kể cả sự nhạy bén với những mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Chỉ
có điều, nó vẫn còn hơi nhỏ. Hắn chắc chỉ vài tháng nữa thôi, khả năng của
con chó sẽ bắt đầu được phát huy.

“Nó biết cô đang nghi ngờ năng lực của nó đấy”. Điều này hắn phải

thừa nhận là cô đúng. Thường thì chỉ cần một tiếng động phát ra từ chảo
bánh mì ngô thôi là con chó sẽ phi thẳng đến đó, dù nó đang ở bất kỳ xó
xỉnh nào trong ngôi nhà. “Buddy sẽ cảnh giác ngay nếu có người lạ lởn vởn
quanh đây”. À thì, thỉnh thoảng, hắn vẫn phải cảnh báo con vật ngốc
nghếch này trước khi có người lạ đến, nhưng cũng không quan trọng. “Và
nó tuyệt đối trung thành”. Ngoại trừ lúc ở cạnh những cô nàng tóc vàng
xinh đẹp, với đôi mắt xanh biếc mở lớn vì hoảng loạn, mà lại biết làm món
thịt hầm hấp dẫn đến chảy nước miếng ra thôi. Nói nó là đồ phản bội cũng
chẳng oan chút nào.

Cột sống của Joseph bắt đầu đau nhức. Hắn tự hỏi, không biết cô còn

muốn bám chặt vào cổ hắn bao lâu nữa. Chắc không phải cả đêm. Mà cũng
có thể cô lại lên cơn hoảng loạn lần nữa lắm chứ. Hắn đoán, đó là cái giá
phải trả vì đã khoe khoang: Phụ nữ sẽ đặt hết sự an toàn của bản thân vào
tay mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.