đang bị cầm giữ ở nơi nào đó trong khu vực này. Nói một cách khác, nếu cô
ấy đã chọn cách biến mất dạng, tôi không thấy có lý do gì cô ấy lại có thể
đi ra khỏi khu vực đó, thậm chí chỉ để mua tạp phẩm mà không lo lắng sẽ
bị phát hiện. Hình cô ấy đã được đăng trên tất cả các tờ báo, truyền hình và
internet nữa".
"Trừ phi cô ấy có cách giả trang nào đó, ví dụ như mặc áo choàng
burka 1, che kín mọi thứ trừ cặp mắt". Barrott vạch ra. "Nhưng thậm chí
như vậy lại sẽ lôi cuốn sự chú ý ở Manhattan". Ông bắt đầu tua lại cuộn
băng có ghi âm cuộc gọi của Leesey. "Các chuyên viên kỹ thuật của chúng
tôi đang làm việc với âm thanh nền. Chúng ta hãy tập trung cùng nghe phần
đó nhé".
Larry Ahearn bắt gặp vẻ ảm đạm trên khuôn mặt Gregg. "Tôi không
biết chúng ta có cần nghe lại nó không hở Roy?"
"Điều gì xảy ra lúc này?" Gregg hỏi anh. "Nếu các anh quyết định
rằng Leesey đã thực sự tự nguyên bỏ đi, anh có từ bỏ việc tìm kiếm con bé
không?"
"Không" Ahearn đáp một cách dứt khoát. "Tôi biết rõ Leesey, thậm
chí nếu cô ấy tự ý biến mất dạng, vẫn có điều gì bất ổn khủng khiếp ở đây.
Chúng tôi sẽ làm việc hai mươi bốn tiếng một ngày và bảy ngày một tuần
cho đến khi tìm ra cô ấy".
"Tạ ơn Chúa vì điều đó". Có điều gì khác mình cần hỏi họ không nhỉ,
Gregg suy nghĩ. Ô, mình biết rồi. "Thế còn giới truyền thông thì sao? Các
anh có nói với họ rằng con bé đã liên lạc với chúng ta không?"
"Chúng tôi không muốn bất kỳ ai biết về điều đó". Larry lắc đầu đáp.
"Đó là điều đầu tiên tôi nói với cha anh khi chúng tôi nói chuyện với ông
ấy".