GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 147

ta hẳn nghĩ rằng ông đã trúng số. Chúng ta phải phô bày cho tất cả những
người quen biết thấy chỉ vì cha hi vọng rằng họ đang nhỏ dãi ra vì ghen tị.

Ta nên bắt đầu mở một blog và viết về cái gia đình bầy hầy của chính

mình, Howard tự nhủ. Ta không thể để gia đình Kramer về hưu. Có thể
Olsen sẽ vượt qua được điều đó nếu ta nhanh chóng kiếm được vài người
mới tốt. Nếu không, có lẽ chỉ có nước là lão sẽ sa thải ta, và sẽ đưa công
việc của ta cho gã cháu trai bệnh hoạn của lão. Trong vòng ba mươi ngày,
có lẽ Olsen sẽ quỳ gối năn nỉ ta quay lại, nhưng đó đâu phải là một cơ hội
mà ta có thể nhận lấy. Vậy thì ta có phương cách nào để tiếp cận gia đình
Kramer chứ?

Howard Altman xem xét các giải pháp có thể chấp nhận được vào cuối

tuần. Rồi hài lòng với kế hoạch đã có, vào lúc mười giờ mười lăm sáng thứ
Hai, hắn bước vào tòa nhà trên đại lộ West End, nơi gia đình Kramer sinh
sống.

Hắn quyết định dứt khoát rằng sẽ sai lầm nếu năn nỉ họ ở lại, mời chào

họ một khoản tăng lương, và đảm bảo với họ rằng căn hộ lớn sẽ luôn là mái
ấm của họ. Nếu Gus Kramer nghĩ rằng bằng cách thôi việc hắn sẽ khiến ta
bị sa thải, hắn sẽ làm điều đó cho dù hắn không thực sự muốn về hưu bây
giờ.

Khi tra chìa khóa vào cánh cửa ở bên ngoài và đi vào tiền sảnh, hắn

thấy Gus Kramer đang lau chùi các hộp thư bằng đồng vốn đã sáng loáng.

Gus ngước nhìn lên. "Tôi đoán là mình sẽ không làm điều này lâu

nữa". Ông ta nói. "Hy vọng cái gã kế tiếp mà ông có được cũng giỏi bằng
phân nửa tôi trong vòng hai mươi năm qua".

"Gus, Lil có ở quanh đây không?" Howard nói, gần như đang thì thầm.

"Tôi cần nói chuyện với cả hai người. Tôi lo lắng cho cả hai bạn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.