GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 194

Con vừa là chỗ dựa vừa là niềm an ủi của mẹ trong suốt những việc

này. Đó là điều mẹ đã bảo tôi tuần rồi, sau cuộc gọi điện thoại của Mack
vào buổi sáng Ngày của Mẹ. Tôi vẫn có trọn niềm tin là vào một lúc nào đó
bà sẽ hiểu tại sao tôi lại cố đưa sự việc của Mack đến chỗ kết thúc. Trong
lúc này, có Elliott giúp đỡ bà, tôi nhận ra rằng mình đã biết ơn ông biết bao
khi ông có mặt ở đó với bà. Bất chấp việc này có trở thành thế nào đi chăng
nữa, vào thời điểm đó, khi ngồi trong văn phòng sang trọng, bọc gỗ của
Thurston Carver, tôi chào thua bất kỳ sự ghen tuông nào mà tôi có thể cảm
thấy nếu Elliott sẽ thay thế cha tôi trong cuộc đời mẹ.

o O o

Tôi gọi cho Bruce Galbraith cuối ngày hôm đó. Sau khi phải chờ

tưởng chừng như mãi mãi thì anh cũng ra nhận điện và miễn cưỡng đồng ý
gặp tôi vào trưa thứ Sáu. "Tôi cần nói với cô, Carolyn", anh nói. "Tôi
không gặp mà cũng chẳng nghe tin gì về Mack kể từ ngày anh ấy biến mất.
Tôi không thể hình dung cô hy vọng biết được gì từ tôi".

Tôi thấy lạnh lẽo vì sự chua cay trong giọng nói anh ta, nhưng chẳng

đưa cho anh ta câu trả lời đã nằm trên đầu lưỡi tôi. Tôi muốn biết tại sao
anh lại ghét Mack nhiều đến thế.

o O o

Trưa thứ Sáu, tôi được dẫn vào văn phòng của Galbraith. Nó nằm ở

tầng thứ sáu mươi ba trong tòa nhà trên đại lộ Americas và mở ra toàn cảnh
rộng lớn của thành phố. Quang cảnh duy nhất có thể so sánh được mà tôi
nghĩ ra là nhà hàng Rainbow Room trong Trung tâm Rockefeller.

Ký ức của tôi về Bruce thật mờ nhạt. Cha mẹ đã buộc tôi phải tránh xa

vụ tìm kiếm Mack khi họ đi tới, đi lui căn hộ của anh sau khi anh biến mất.
Tôi chỉ có ký ức mơ hồ rằng Bruce có mái tóc màu cát và đeo cặp mắt kính
không vành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.