GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 196

Giọng anh trầm lắng nhưng tôi thấy rõ có một cơn kích động bò từ gáy

anh lên đến đôi gò má. Anh thực sự ghét bỏ Mack, tôi nghĩ. Có phải đó là
sự ghen tuông? Và sự ghen tuông đó đã đưa anh đi xa đến đâu? Anh quá dè
dặt, quá kín đáo, một người đàn ông trông bình thường, một người mà nếu
xét đoán từ sự thành công của anh ta, lại là một tay trùm địa ốc thiên phú
ngoại hạng. Hình ảnh của Mack, với ngoại hình đẹp trai gây choáng váng,
với bản tính khôi hài tuyệt diệu, với sự duyên dáng luôn có của anh tràn
ngập tâm trí tôi.

Tôi nhớ có nghe nói rằng Mack đã vượt lên Galbraith bằng những

điểm số ấn tượng để nằm trong "top ten" của lớp tốt nghiệp. Điều đó hẳn là
một cú đấm mãnh liệt vào cái tôi của Galbraith, tôi nghĩ thế. Và sau khi
Mack biến mất, Barbara, người con gái Nick nói từng say mê Mack lại lấy
Galbraith, có thể để có tấm vé vào trường y khoa...

"Tôi đã gặp Barbara tại nhà tôi nhiều năm trước đây". Tôi nói. "Tôi sẽ

cảm kích nếu có cơ hội được nói chuyện với cô ấy".

"Tôi e rằng điều đó là không thể được". Galbraith nói thẳng thừng.

"Cha cô ấy đang bệnh nặng. Ông ấy sống ở Martha's Vineyard. Cô ấy đã
bay đến đó với các con để có mặt trong những tuần lễ cuối cùng của ông".
Anh đứng lên, và tôi nhận được tín hiệu là cuộc gặp gỡ đã kết thúc. Anh
tiễn tôi ra phòng tiếp tân, và tôi đưa tay ra bắt tay anh. Tôi không thể quên
cách anh chà xát lòng bàn tay vào ống quần tây trước khi miễn cưỡng nắm
bàn tay tôi. Tay anh đầy mồ hôi và ẩm ướt. Một con người bình thường
trong bộ đồ tây đắt tiền. Cặp mắt anh khẽ chớp.

Tôi nhớ Nick đã gọi anh ta là "Kẻ Xa Lạ Đơn Độc".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.