"Xéo xuống địa ngục đi". Gus Kramer hét lên từ phía bên kia cánh
cửa. "Chúng tôi sẽ đi khỏi đây ngày hôm nay. Ông có thể có công việc này,
căn hộ này, và mọi thứ đi cùng với nó. Và nói để ông biết, Howie, tốt hơn
hết ông nên xem lại sau lưng mình. Nếu Steve dính vào chuyện này, ông sẽ
phải tìm kiếm một nơi nào để dung thân đấy. Giờ thì xéo đi".
Đứng tần ngần trên lối đi, Howard chẳng thể làm gì hơn là bỏ đi. Có
phải Steve đang xum xoe quanh Olsen không? Hắn tự hỏi. Nếu không tại
sao Olsen lại đặt dịch vụ xe sáng nay?
Có một cách để hắn tìm ra xem có phải Steve đang đi cùng Olsen hay
không. Howard quay về căn hộ của mình và mở máy tính lên. Quét qua
đoạn phim videocam, hắn thấy Steve đã ở đó rồi đi ra khỏi căn hộ suốt
ngày hôm qua, nhưng hắn luôn chỉ có một mình. Lúc này chẳng có ai trong
phòng khách của hắn. Vì thế, có thể hắn đi ra ngoài với Olsen, Howard
nghĩ thế, nhưng rồi cái camera trong phòng ngủ cho thấy Steve đang mặc
quần lót, ngồi bên mép giường, thử đội hết mái tóc giả này đến mái tóc giả
khác. Cái cuối cùng hắn chọn là mái tóc nâu dài. Chiếc camera cho thấy
hắn đang mỉm cười với bóng mình trong gương và hôn gió với nó. Rồi
Steve quay lại và đi thẳng đến ống kính.
"Howie, tao có những camera an ninh của riêng tao lắp đặt ở đây".
Hắn nói. "Tao cần chúng. Một số bạn bè tao chính xác không phải là những
khách hàng đáng tin cậy. Nếu mày nhìn cái này hoặc nếu mày đang thực sự
nhìn nó, hãy có một ngày tốt lành".
Với những ngón tay run rẩy, Howard tắt máy tính đi.