GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 31

dương: “Sao anh vẫn còn ở đây?” Đuôi mày khẽ nhướng lên cười vui vẻ:
“Rốt cuộc thì đã đến cuộc sống về đêm của anh chưa vậy?” không còn thái
độ khinh khỉnh với anh như trước. Mà còn có thêm nụ cười dịu dàng ngọt
ngào như viên kẹo đường đang dần tan nơi đầu lưỡi đậu trên môi cô mà anh
chưa từng được chiêm ngưỡng.

Ánh mắt Đường Gia bất chợt lóe lên vài tia sáng kinh ngạc, một lúc lâu

sau mới lấy lại được tiếng nói của mình, trêu đùa cô: “Sao? Có muốn đi
cùng không?” Thực ra Đường Gia chẳng có hẹn với ai hết, chỉ là không
hiếu đươc thái độ vừa rồi của cô. Giọng nói càng trầm lắng hơn: “Đi, anh
dẫn em đi mở mang tầm mắt.” Anh nắm cổ tay cô, hơi mạnh một chút, làm
cô theo đà bước theo anh vài bước.

Ý nghĩ tiếp theo của Cận Duy Nghi là thu tay lại, thấy anh thật là kỳ lạ,

người thì đông thế này, cô nén giọng cùng lúc ghìm bước chân: “Em phải
về thôi.”

Cô vội vàng quay bước đi về, mà tiếng nói từ đâu vẫn văng vẳng bên tai

như thăm dò : “Người đó chính là người em muốn gặp sao?”

Cơn tức giận trong cô như bị đánh thức, cô quay người lại bước tới trước

mặt anh. Ánh mắt không chút lúng túng nhìn thẳng vào mắt anh như thể đã
chờ đợi từ lâu. Không gian giữa hai người như đông cứng, Đường Gia cuối
cùng cười nhẹ: “Phải không?”

“Anh nói đúng, em thích anh ấy 5 năm rồi, tình cảm chưa bao giờ thay

đổi.” Cuối cùng cũng có lúc câu nói này dễ dàng được phát ra từ miệng cô
tới vậy, nói cho người ở trước mặt nghe, nhưng nhiều hơn tất thảy chính là
nói cho bản thân cô nghe.

“Đường Gia, chúng ta sau này đừng liên lạc với nhau nữa.” Cô im lặng

hồi lâu, đôi mắt sáng rỡ như hai viên minh châu, “Em cũng không đúng,
khi anh hẹn gặp em em đã không dứt khoát từ chối, dù là nói em nể mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.