GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 30

sang đèn đỏ, mà tiếng nói trong cổ họng Duy Nghi dường như tắc nghẹn,
khoảng cách giữa hai người chỉ là gang tấc khiến cô như lả đi, không thể
thốt tiếng nào ra hồn.

Hoắc Cảnh Hành quay người lại, giọng trầm trầm; “Mình có cảm giác có

ai đó gọi tên mình.” Sau đó giọng nói có chút không kiềm chế được, hơi
cười: “Duy Nghi, trùng hợp quá.”

Nước da màu đồng cổ của anh so với trước kia quả thực là đen đi không

ít, đàn ông miền Nam hầu như đều rất trắng, rất hiếm người như anh, vì vậy
mà gầy càng thêm gầy. Mà điều khiến Duy Nghi không thể quên được
chính là khí chất mạnh mẽ tỏa ra như hơi men. Cô quay lại, thay vẻ mặt
nghiêm nghị bằng một nụ cười ấm áp, cười với anh: “Sao cậu lại ở đây?”

Đèn xanh bật sáng, dòng người đông đúc đổ dồn về phía trước, dường

như cả bốn phía xung quanh cô đồng loạt trôi vào một không gian khác.

“Đơn vị có chút việc, mình đi công tác vài ngày thôi.” Hoắc Cảnh Hành

giải thích đơn giản có ý rất vội, bước chân cũng vô thức dừng lại.

Hai người trao đổi số điện thoại sau đó tạm biệt nhau, hẹn mấy ngày sau

gặp lại.

Một năm đã qua, vào lúc chẳng mong chờ nhất cô lại được gặp Hoắc

Cảnh Hành. Cô chỉ thấy ngạc nhiên là mình khi nãy có dũng khí đuổi theo
anh, nếu giống như thời điêm chia tay tốt nghiệp thì chắc cô chỉ đứng yên
tại chỗ, mơ hồ đếm thời gian rồi tự hỏi không biết anh đã lên tàu hay chưa.

Nhà Duy Nghi ở khu buôn bán, chỉ quay lại vài bước là tới nơi. Cô cúi

đầu nhìn số điện thoại vừa mới thêm trên màn hình điện thoại, vô tình chạm
phải người qua đường, miệng liên hồi “Xin lỗi”.

“Bạn sao?” Tiếng nói của Đường Gia lành lạnh bay tới tai Duy Nghi, hai

tay khoanh trước ngực, hơi bất cần. Duy Nghi hoảng hốt xoa xoa thái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.