GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 34

GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG

NÊN VỀ

Vô Xứ Khả Đào

dtv-ebook.com

Chương 7

Vậy mà vẫn nhớ tới những câu nói này mãi không thôi.

Anh nói, ở nơi đó rất cần những người như anh. Tất cả những cơ sở vật

chất ở nơi đó đều mới bắt đầu xây dựng, thỉnh thoảng anh có tới dự những
lớp học ở đó, anh thích những ánh mắt của trẻ em nơi đó.

Anh nói, mùa đông nơi đó rất lạnh, thức ăn chính chỉ có khoai tây thay

đổi theo từng bữa.

Anh nói, ở nơi đó thiếu nước, muốn có nước phải đi bộ ba km mới tới

được miệng giếng gần nhất.

Sau rốt anh nói với ánh mắt đầy nhiệt huyết của thanh niên: “Duy Nghi,

mình không muốn trở về, sống ở nơi đó mình mới cảm thấy thật đáng
sống.”

Anh cho cô xem một tấm hình trong ví, là bức ảnh chụp chung của anh

với một cô gái có màu da khỏe khoắn được một bầy trẻ con bao vây xung
quanh, đang cười như đôi chim tự do nhất trên bầu trời này.

Anh chỉ vào cô gái đó nói: “Bạn gái mình, cũng là tình nguyện viên.”

Sau đó trước khi cô đi có gọi điện cho anh, Hoắc Cảnh Hành nói với cô

rất nhiều, anh là một thằng đàn ông chỉ thích thỏa mãn nhưng ý thích riêng
của bản thân mình, anh hiểu hết tình cảm của Duy Nghi đến từng li từng tí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.