GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 35

Anh nói: “Duy Nghi, có những người trời sinh ra chỉ thích ứng với cuộc

sống nơi phố thị, những việc đã qua rồi thì đừng bận tâm suy nghĩ tới nó
nữa.” Anh nói như thể rất dễ dàng, từng lời từng chữ chậm rãi nhưng quá
nhẹ nhàng, “Hơn nữa, giữa chúng ta cũng chẳng có những việc đã qua.”

Rõ ràng là chỉ cách nhau một lớp kính nhưng cô không sao có đủ dũng

khí để bước vào bên trong, cuối cùng cô lấy hết cố gắng còn sót lại hỏi anh:
“Hoắc Cảnh Hành, anh đã từng …có hay không … với em………?”

Anh hiểu câu hỏi của cô là gì, mà dường như cũng hiểu sự ngượng ngập

của con gái nên ngắt lời cô, thở dài: “Mình vẫn cảm thấy rằng chúng ta
không thể. Duy Nghi, thực xin lỗi cậu, mình chưa từng cố về mặt này.”

Nửa năm sau đó, Duy Nghi bận rộn tới mức chẳng có mấy thời gian về

thăm mẹ mình, không phải vì mẹ cứ giục cô mau đổi việc khác thì cũng là
sắp xếp thời gian đi xem mặt. Bà cũng biết con gái nếu nói ra thì cũng hơi
khó nên bắt đầu cùng chồng tự sắp xếp lấy. Cận Tri Quốc đương nhiên
chẳng nghĩ như vậy, ông nghĩ thanh niên thì phải xông xáo với công việc.
Nhưng thỉnh thoảng ông cũng giả vờ hỏi Duy Nghi rồi nháy mắt cười với
Duy Nghi sau lưng vợ.

Mà cơ hội về nhà của Duy Nghi cũng chẳng có mấy nên không cảm nhận

được suy nghĩ ngày một già đi của cha mẹ. Mà cuộc sống của chính cô
cũng đang lộn xộn đến nỗi cùng họp với các đồng nghiệp mà như mất hồn.

Hôm đó cùng mọi người đi hát karaoke, nghe mọi người hát về sức sống

mãnh liệt hừng hực của tuổi trẻ mà khiến cô đau đớn. Duy Nghi không thể
tiếp tục ngồi lại đó nữa nên kiếm cớ đi về nhà. Cô đứng ở bãi đỗ xe hồi lâu
rồi mới bắt đầu tìm chìa khóa xe trong túi xách. Cổng ra vào yên tĩnh bỗng
bị tiếng đỗ của một chiếc xe nào đó phá vỡ, khi cô đi qua có liếc nhìn qua
chỉ mờ mờ thấy trong xe có hai người, đèn thì tắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.