GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 37

chưa từng chau mày. Nhưng việc này lại khiến anh nghĩ tới cả nửa tháng.
Những lời đồn đại ngày càng nghiêm trọng, giảm được gánh nặng cho cô
càng nhiều càng tốt, nhưng anh cũng không dám chắc lắm.

Ngày hôm sau anh vẫn gọi điện, vẫn còn mặc đồ ngủ đứng ngoài ban

công yên tĩnh của khu chung cư xanh mướt gọi cho cô. Nhưng giây phút cô
nghe điện thoại tim anh lại không tự chủ được mà tăng tốc, đây là lần đầu
tiên anh liên lạc với cô sau nửa năm, anh đã tự nói với bản thân đây chỉ là
sự quan tâm của bạn bè với nhau thôi.

Nhưng rõ ràng đối phương không nghĩ vậy, bên này tim đập còn chưa ổn

lại thì bên kia đã nhấn nút từ chối cuộc gọi.

Đường Gia không hề tức giận, chỉ còn lại sự chẳng biết làm sao, mà cũng

chẳng thấy căng thẳng nữa, vẫn tiếp tục gọi. Cuối cùng khi anh cũng chẳng
rõ giờ là mấy giờ nữa thì bên kia bắt điện thoại, giọng nói truyền tới mang
theo sự xa cách và hờ hững: “Alo, tôi nghe.

Tất cả những tình cảm rành mạch giờ nhường chỗ cho những cảm xúc

giản đơn, Đường Gia đột nhiên hiểu ra, thật khó mở lời. Anh biết quan hệ
giữa hai cha con cô rất thân thiết. Nên anh dồn tất cả khả năng vào việc lựa
chọn từ ngữ, chỉ hỏi vài câu bâng quơ mà không hề nhắc tới những sự việc
liên quan tới Cận Tri Quốc.

Cận Duy Nghi rất nhạy cảm, anh cẩn thận để lộ một chút tin tức, cô ở

đầu dây bên kia tiếp nhận rất chậm rồi mới nói: “Cảm ơn anh.” Tiếng nói
rất nhẹ nhàng trôi tới như một vầng mây trên bầu trời.

Đường gia chỉ trầm lắng một hồi: “Duy Nghi, đừng suy nghĩ nhiều, có

những lời cũng không đáng tin lắm, anh chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.”

Bên kia cười khẽ: “Em biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.